Lại thêm một tấm thiệp hồng mời đi dự đám cưới. Vân đã nhận được nhiều tấm thiệp hồng, chủ yếu là của bạn gái. Mừng cho bạn thì có mừng, nhưng Vân không khỏi chạnh lòng nghĩ đến mình. Biết đến bao giờ mình mới có thể in tấm thiệp hồng gửi mời bè bạn?
Ba mươi tuổi sắp tròn rồi! Thời để yêu có còn hay đã hết? Hay là đời con gái của Vân sau khi đã qua một lần yêu rồi lỡ dở, thì đến bây giờ chỉ còn là thời để nhớ…
Một thời, Vân cũng đã từng yêu say đắm, như người ta thường nói, sống một thời ta yêu. Bao nhiêu thiết tha, ngọt ngào cùng mặn nồng hạnh phúc. Song lại có không ít điều chẳng như ý, không vừa lòng, giận hờn, buồn khổ, để rồi tình yêu lụi tàn. Bây giờ nhớ lại cái thời đầy chua chát xen lẫn ngọt ngào ấy, Vân mới thấy tiếc nuối là mình đã để mất tình yêu do quá đòi hỏi về sự vẹn toàn, viên mãn, trong khi tình yêu luôn đan xen nhiều trạng thái của khi vui, lúc buồn. Nhưng ngẫm kỹ lại, sự mặn nồng hạnh phúc vẫn thường vượt lên tất cả.
Ngày ấy, Vân gặp Thể tại trường Đại học. Thể từ tỉnh xa về, bị Vân hấp dẫn ở vẻ đẹp lộng lẫy của cô gái thị thành, song Vân không kiêu căng, khinh miệt trai quê, trái lại cô còn rất chân thành, hòa nhã. Vân cũng thấy quý mến Thể vì Thể đẹp trai, khỏe mạnh, thông minh, không giảo hoạt như nhiều chàng trai phố phường, ga lăng đấy, nhưng sành sỏi tay chơi đến phát sợ.
Vân hướng dẫn cho Thể quen với đời sống phố thị. Còn Thể lại giúp đỡ Vân trong học tập, chăm sóc khi ốm đau. Tình cảm giữa hai người nảy nở, từ tình bạn mộc mạc rồi mặn nồng, tha thiết như là yêu, tuy chưa ai đủ bạo dạn nói ra.
Tối ấy, Vân có việc đến nhà người quen, khuya về qua phố vắng, gặp hai gã thanh niên du đãng chòng ghẹo. Đang lúc hoảng hốt, Vân chợt nhận ra có người đi xe máy đến. Cô vội kêu cứu, không ngờ và may mắn sao, người đó lại là Thể.
Thể khỏe mạnh lại đã từng học võ khi còn ở quê, nên sau khi bị Thể ra tay, hai gã du đãng kia khiếp hãi bỏ chạy. Vân đã nhào vào vòng tay của Thể khóc tức tưởi. Thể đã ôm chặt lấy Vân, đón nhận tình yêu. Kể từ đó họ hò hẹn, gặp gỡ, tối tối dạo chơi với nhau, thỉnh thoảng đi xem phim, xem kịch, ghé vũ trường hay cùng cả lớp đi nghỉ hè khi ở vùng núi, khi ngoài bãi biển. Sao mà thơ mộng, đắm say, tha thiết và hạnh phúc tràn đầy đến vậy.
Song đi liền với những tháng ngày tràn đầy hạnh phúc lại có những chuyện chát đắng xen lẫn với ngọt ngào. Gia đình Vân không ưng ý kénThể làm rể, họ thích “gửi gắm” con gái vào một gia đình ở thành phố và giàu có. Bản thân bố mẹ Vân đã rất nghiêm ngặt, gia giáo trong dạy con, lại thêm việc không ưng ý với bạn trai của con nên đã quản lý con gái mình chặt chẽ hơn.
Những cuộc hẹn của họ luôn bị ngáng trở, ngăn cấm. Vân nhiều lần phải lỗi hẹn với người yêu. Thể khi buồn trách, khi lấp lửng răn đe bù đắp thua thiệt bằng đi chơi với các cô gái khác.
Trường hai người học có khu nội trú, Thể cũng muốn Vân vào ở để hai người tự do thoải mái bên nhau. Nhưng điều đó thì không bao giờ bố mẹ Vân cho phép. Vân đồng ý với sự răn dạy của cha mẹ là cần giới hạn, chừng mực trong tình yêu, khi chưa chính thức nên vợ nên chồng thì không thể trao tấm thân con gái cho người yêu.
Thể không đồng ý như vậy mà lại muốn chung sống với Vân như vợ chồng trong khu nội trú, giống như một số đôi lứa sinh viên khác. Để trả đũa Vân, nhiều lúc Thể xuống phòng riêng của cô này cô khác vui vẻ cùng họ. Cãi cọ, hờn ghen, buồn chán xảy ra ngày càng nhiều giữa Vân và Thể. Đây cũng là lý do sau khi ra trường, họ chưa làm đám cưới, chờ đợi sự thử thách của thời gian.
Vì còn yêu Thể, Vân cố gắng tránh mọi hoàn cảnh có thể làm Thể nghi ngờ, ghen tuông. Vân cũng từ chối làm Phiên dịch cho một người nước ngoài, cũng không làm Thư ký cho Giám đốc công ty là đàn ông, tuy cả hai việc ấy lương cao, lộc nhiều.
Chưa kiếm được việc phù hợp, Vân tạm nhận làm nhân viên hành chính trực điện thoại và công văn giấy tờ cho một cơ quan. Còn Thể vào làm ở một doanh nghiệp, Giám đốc là một bà tuổi sồn sồn. Thể nhanh chóng được bà Giám đốc ưu ái cất nhắc, một mặt do khả năng chuyên môn của Thể khá tốt, nhưng có điều lạ là bà này đi đâu cũng dẫn Thể đi theo, nhất là trong các chuyến đi dài ngày ở tỉnh xa, phải qua đêm ở khách sạn.
Bà giám đốc có chồng làm Tổng giám đốc một doanh nghiệp khác. Hai người cùng bồ bịch lung tung, vợ chồng chỉ là hình thức bề ngoài, thực chất là đã ly thân, ông ăn chả bà ăn nem. Vớ được anh chàng sung sức, đẹp trai như Thể, bà giám đốc nhất quyết không chịu bỏ lỡ cơ hội.
Những lời dị nghị, đồn thổi đến tai Vân ngày càng nhiều. Một cô bạn gái của Vân cũng làm việc ở doanh nghiệp của Thể liền mách với Vân chuyện bà giám đốc cùng Thể vào giao thương tại Sài Gòn. Theo lời cô ta, mặc dù đêm đã khuya khi cô gọi điện cho bà giám đốc thì người thưa máy lại là Thể. Khi cô hỏi giám đốc ở đâu thì Thể cho biết là bà đang trong phòng tắm. Sự việc ấy đủ để Vân chia tay với Thể.
Buồn khổ, song Vân nghĩ, sẽ có tình yêu khác đến. Nhưng rồi mãi Vân vẫn chưa có người yêu khác, vì còn hận tình. Hơn nữa, công việc chuyên môn gò bó nên cô cũng khó có điều kiện, cơ hội giao tiếp gặp gỡ ý trung nhân.
Ngày qua, tháng lại, thời để yêu của Vân cứ rút ngắn, buông bỏ phí hoài. Trong lúc Vân đang buồn chán, thất vọng thì cơ quan thay Thủ trưởng là nữ. Chị rất hiểu tâm lý của Vân, bố trí cho Vân công việc linh hoạt hơn và có nhiều cơ may tiếp xúc với nam giới. Nhờ thế, Vân gặp Huấn.
Huấn hợp với gia đình Vân vì cùng thành phố, sẵn nhà cửa bố mẹ để lại và còn do mải nghiên cứu, theo đuổi sự nghiệp nên chưa lấy vợ. Từ thân quen, cảm mến, hai người yêu nhau lúc nào không hay. Vân thấy Huấn có nhiều điểm hợp với mình.
Tình yêu tiệm tiến tuy không nhanh như sét đánh, nhưng như mưa dầm thấm đất, thành ra sâu sắc, mặn nồng. Vân lại đã trải qua kinh nghiệm của một lần yêu đương đổ vỡ, nên không còn đòi hỏi quá cao về sự viên mãn, ngọt ngào, mà sẵn sàng chấp nhận cả những phần khiếm khuyết của người yêu. Hai người quyết định đi đến hôn nhân. Những tấm thiệp hồng Vân đã gửi đi, so với tuổi Vân có hơi muộn nhưng tình yêu luôn trẻ vì khi yêu, bất cứ người nào cũng thấy tâm hồn mình trẻ lại.
Theo Trung Vũ (Thế giới Phụ Nữ)