Một ngày để lôi ấy ra khỏi máy tính, ti vi, điện thoại…Những phương tiện hiện đại ấy trợ giúp ấy rất nhiều nhưng phải chăng nó cũng lấy dần đi thời gian của ấy.
Máy tính lúc nào cũng sáng, điện thoại lúc nào cũng rung ầm ỹ…Tớ tự hỏi nếu một ngày ấy không chạm tay vô chúng ấy sẽ ra sao?
Một ngày bên tớ để ấy không bị phiền nhiễu bởi những câu hỏi phỏng vấn, những ý tưởng cho một bài viết mới. Ngày đó ấy sẽ được tự do làm những điều mình muốn.
Đôi mắt ấy sẽ không phải mở thật to để quan sát, để lại quay sang mà hỏi tớ những câu đại loại như : tại sao thế, sao lại vậy, cái này có thể viết được gì không?
Mượn ấy một ngày không cho riêng tớ mà cho gia đình ấy. Ấy sẽ thấy mâm cơm này thế nào. Hi vọng sẽ không còn cảnh ấy nuốt vội vàng thức ăn rồi chạy lên phòng mà không nhận ra bữa cơm đặc biệt mẹ làm, những món ngon mẹ ấy làm riêng cho ấy…Hi vọng ấy sẽ có thời gian để dạy em ấy làm một bài văn…Bài tả cảnh gia đình. Tớ hi vọng ấy thấy.
Mượn ấy một ngày để ấy có thể thêm thời gian gặp gỡ và đàn đúm cùng tụi bạn. Những người bạn mà từ lâu có thể ấy không gặp. Ấy có thể tin không, khi tên Linh sếch ngày nào nay đẹp trai và hát thì hay vô cùng. Cái Lan, cái Huệ đã tìm được một nửa của mình…
Rồi ấy sẽ nhận thấy mọi người luôn quan tâm ấy, tự hào về những gì ấy làm. Nhưng mọi người cũng trách ấy lắm vì ấy không dành nhiều thời gian cho mọi người mà..
Cuối cùng tớ muốn mượn ấy một ngày…Ngày không phải cho tớ mà là ngày cho chính ấy thôi. Để ấy được nghỉ ngơi, được lặng yên, được một mình. Ấy cũng cần quan tâm đến chính mình hơn mà.
Ấy à, không phải cứ lao mình về phía trước mãi đã tốt đâu. Ấy cũng cần, cũng nên nghỉ, cũng nên dừng chân mà. Tớ nghĩ cuộc sống của ấy, của tớ, của mọi người giống như một con đường dài…hay đúng hơn là một con đường đua. Không phải để đua với người, với đời mà đua với chính mình.
Quãng đường đua còn dài. Có những quãng nên chạy nhanh, có những đoạn cần tăng tốc nhưng cũng đâu hiếm những chặng nghỉ phải không ấy? Vậy nên cho phép tớ mượn trong 365 ngày của ấy một ngày được không?
(Theo Mực Tím)