Mẹ Mẫn Tử Khiên chết sớm. Cha cậu đi bước nữa và sinh thêm được 2 người con trai. Cậu kính trọng và chăm sóc cha cùng người mẹ kế, nhưng mẹ kế không thương yêu, còn thường xuyên ngược đãi cậu. Mùa đông rét mướt, bà ta cho 2 người em trai cậu mặc áo bông dày ấm áp, còn cậu chỉ được mặc mỗi chiếc áo khoác làm bằng hoa lau vốn không cách nào giữ ấm được.
Một ngày đông nọ, cha Tử Khiên có việc đi ra ngoài, sai cậu kéo xe. Nhưng vì rét run, tay cậu không cầm nổi dây và để xe bị ngã. Cha cậu rất bực mình, trách mắng và lấy roi đánh cậu. Lúc ấy chiếc áo khoác bị rách, hoa lau bên trong bay ra, đến khi đó người cha mới biết rằng Tử Khiên đã bị mẹ kế ngược đãi.
Cha Tử Khiên quay về nhà, muốn đuổi người mẹ kế đi vì bà quá tàn nhẫn. Mẫn Tử Khiên quỳ xuống cầu xin cha tha thứ cho kế mẫu. Cậu bật khóc và nói: “Mẹ ở lại chỉ mình con chịu lạnh, mẹ đi rồi cả 3 đứa con đều sẽ bị rét lạnh”. Người cha vô cùng cảm động và theo lời thỉnh cầu của cậu. Người mẹ kế nghe cậu nói, hết sức hối hận và cảm động, thế là từ đó về sau thương yêu cậu như con ruột của mình.
Câu chuyện cổ về cậu bé Tử Khiên – một người con chí đạo chí hiếu, cũng đồng thời là tấm gương sáng về tấm lòng thiện tâm nhẫn nhục, lấy đức báo oán, đã mãi mãi lưu truyền hậu thế.
Theo minhhue.net