Chỉ còn vài tháng nữa thôi em sẽ lên xe hoa về nhà chồng rồi, có nhiều điều muốn tâm sự với anh lắm anh ạ! Nhưng bây giờ anh bộn bề với công việc, chăm lo cho gia đình nhỏ của anh, anh không có thời gian dành cho em dù chỉ một vài phút.
Lúc này đây, không hiểu sao em lại muốn nhắc lại chuyện của mình, một lần cuối thôi…
Vậy là mình chia tay nhau gần 3 năm rồi anh nhỉ? Cho đến bây giờ tim em vẫn còn đau đấy anh ạ! Yêu nhau 6 năm dài rồi cuối cùng mình cũng chọn giải pháp chia tay. Điều mà em không hề nghĩ đến khi yêu anh, vì trong thâm tâm em đã chọn anh là người em sẽ lấy làm chồng. Vì anh là mẫu người em chọn, một người đàn ông hiền lành, chín chắn, được mọi người yêu thương. Tình yêu của mình cũng rất thơ ngây và trong sáng. Em rất tin anh, và cũng chỉ có một tình yêu duy nhất dành cho anh. Anh luôn ở bên mỗi khi em buồn, là bờ vai mỗi khi em mệt mỏi, nụ cười của anh làm em xua tan hết buồn phiền. Mỗi khi ở bên anh em rất vui và hạnh phúc.
Thời gian đó không lâu, em phải ra thành phố kiếm việc làm, anh luôn động viên, an ủi, bảo em đừng vì miếng cơm manh áo mà quên việc học hành. Em vì anh mà đã cố gắng học tập chăm chỉ. Em chọn nghề sư phạm mầm non vì anh cũng đã xin đi dạy trên xã. Anh có biết ước nguyện của em là sớm được về với anh, để bù đắp lại những tháng ngày xa cách, những tháng ngày yêu nhau mà không được gặp nhau. Anh đi làm ở nơi núi non xa xôi, em học ở thành phố biển. Hai chúng ta như mặt trăng và mặt trời ít khi nào được gặp nhau, có khi một năm chỉ gặp được 2 lần, nhưng cho dù có cách xa thế nào em vẫn giữ tình yêu dành cho anh trọn vẹn. Dù quanh em có nhiều người theo đuổi, em vẫn không để ý. Những ngày lễ trong năm em vẫn tự nhủ mình rằng, nơi xa ấy có anh nhớ về em, không được buồn phiền. Em cố gắng xem tất cả những ấy thật bình thường để khỏi phải chạnh lòng khi thấy bạn bè mình đi chơi với người yêu, còn em thì trốn biệt trong nhà để khỏi thấy từng đôi tay trong tay dạo phố.
Những ngày anh được về quê, em biết mà không có thời gian về được vì em phải vừa học vừa làm, những lúc ấy em buồn và nhớ anh nhiều lắm, nghe được giọng nói của anh mà nước mắt em cứ tuôn rơi. Em nhớ một lần hay tin anh về, em vui quá thế là trốn học chạy xe 2 tiếng rưỡi đồng hồ về nhà thăm anh, chỉ được 30 phút em phải chạy xe ra lại Thành phố, trong thời tiết mưa tầm tã. Lúc đó về trò chuyện cùng anh em rất vui, vô tình cầm điện thoại của anh, em bật xem tin nhắn. Em thấy một tin nhắn của anh nhắn cho đồng nghiệp rằng: “Về quê anh buồn lắm, không nhớ người yêu mà nhớ đồng nghiệp quá à”. Khi ấy tim em như vỡ vụn ra từng mảnh, cứ nhói lên từng hồi.
Em vội vã quay lưng ra đi, nước mắt chan hoà trong nước mưa. Đoạn đường hôm đó dài đằng đẵng. Anh không một bước chân tiễn em đi. Lúc đó em cảm nhận ra một điều em đã mất anh rồi. Nhưng em vẫn tin anh không phải là người như vậy. Anh vẫn thường xuyên chở cô đồng nghiệp đi đi về về đều đặn trong những dịp anh về quê. Anh đã bảo rằng cô ấy chỉ là đồng nghiệp thôi, anh không thích cô ấy. Em tin vào điều ấy, em tin anh.
Vào dịp Tết mình được ở bên nhau, cùng nhau đi chơi. Vậy mà ngày em đi ra lại Thành phố anh lại vào quê của cô đồng nghiệp ấy, còn chở cô ấy về nhà anh chơi, ở lại một đêm để sáng hôm sau chở cô ấy lên trường. Nghe tin ấy như sét đánh ngang tai đó anh ạ. Em gục ngã hoàn toàn, mất hết niềm tin vào tình yêu anh dành cho em. Em nghĩ xa mặt thì cách lòng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Sau ngày đó anh đâu biết em đã đau khổ thế nào, chờ đợi từ anh một lời giải thích mà không thấy tin tức gì của anh. Em như người mất hồn không tập trung vào việc gì cả.
Em biết xa em anh thiếu thốn tình cảm, thiếu sự quan tâm của người mình yêu. Nhưng em cũng vậy và cũng cố gắng vượt qua, vậy tại sao anh không thể? Chỉ còn vài tháng nữa thôi là em tốt nghiệp ra trường sẽ cùng anh xây dựng hạnh phúc. Vậy mà anh không chờ đợi được sao? Em cũng tự trách mình không thể ở bên cạnh anh những lúc anh cần, nhưng đó là do hoàn cảnh không cho phép chứ nào em muốn vậy đâu.Cuối cùng em cũng gặp anh. Anh giải thích với em rằng anh chỉ dẫn cô ấy về nhà để thử xem em có yêu anh, có ghen hay không? Một lý do hay là lời biện hộ cho hành động của mình, em chủ động chia tay để anh và cô ấy được tự do đến với nhau mà không có trở ngại nào, em chấp nhận đau khổ để anh được hạnh phúc. Vì em biết cô ấy có thời gian ở bên anh, sẽ quan tâm anh nhiều hơn em, cùng anh chia sẻ được nhiều điều.
Hạnh phúc của em đã thay đổi, từ nay trong những giấc mơ về ngôi nhà hạnh phúc chỉ còn lại mình em, anh chỉ còn là chiếc bóng hằn sâu vào tim em. Chỉ vài tháng sau anh cưới vợ, em chua chát cười ra nước mắt chúc mừng hạnh phúc của anh. Ngày anh rước cô ấy về làm vợ, em vẫn đến dự với tư cách là bạn bè, là hàng xóm của nhau, mọi người nhìn em đầy ái ngại, tim em vụn vỡ theo từng bài hát mừng hạnh phúc của anh, và em đã say, em đã kiềm chế những giọt nước mắt, chỉ có những nụ cười buồn trên mắt em thôi. Lúc về đến nhà cũng là lúc nước mắt em bắt đầu rơi, ướt đẫm cả chiếc gối, những điều này anh không hề biết , đúng không anh? Bởi vì lúc đó anh đang vui vẻ bên cô dâu mới mà. Em quyết định ra lại Thành phố tiếp tục công việc của mình và chôn chặt nỗi đau tình đầu vào tận sâu trong trái tim của mình. Quyết định sống tốt với chính bản thân mình và sẽ xem anh như một người anh cho dù nỗi đau anh mang lại cho em rất lớn.
Ba năm rồi giờ gặp lại, anh già hơn trước, đứa con trai kháu khỉnh đã lên một tuổi, vợ anh đã mang thai lại đứa thứ hai, nhìn anh hạnh phúc bên gia đình của mình, em cũng mừng cho anh nhưng cũng dấy lên một nỗi ganh tỵ, vì anh đã có hai đứa rồi mà em thì mới chuẩn bị lập gia đình, biết bao giờ mới bằng anh cơ chứ. Em cũng tin rằng anh đang cầu chúc cho em gặp một người đàn ông tốt, sẽ có một gia đình hạnh phúc. Lời cuối cùng em muốn nói rằng hai chúng ta hãy cố gắng sống tốt, sống thật hạnh phúc anh nhé!
Nguyễn Thị Công Sĩ
(Theo Infonet)