Lâu lắm rồi mới có một buổi trưa tôi ở lại công ty. Định làm ráng cho xong việc để buổi chiều còn chạy loanh quanh xuống cơ sở. Thế nhưng, cuối cùng tôi đã mất nguyên buổi trưa vì những câu chuyện cười như mếu của các bạn nữ.
Nhiều công ty đang lâm vào tình trạng “âm thịnh, dương suy” như thế này…
Rồi chuyện nọ xọ chuyện kia, một cô than: “Cứ kiểu này, tụi em ế hết chị ơi”. Cô thứ hai tiếp lời: “Chị coi, 10 đứa tuyển vào một đợt với em, giờ vẫn còn nguyên xi 10 đứa”. Rồi ý kiến thứ ba, thứ tư, thứ năm… và cuối cùng là: “Không chỉ ế mà tụi em còn chết già nữa. Chị nhìn mà coi. Trước mặt tụi em, ở tít bên kia là mấy bạn nữ, gần gần chút thì loe nghoe mấy thằng nhóc vừa nhỏ con vừa xấu; gần ngay trước mặt là mấy ông sếp đã có vợ con đùm đề, nhìn không hề có chút hứng thú nào”.
Rồi cô thở dài thườn thượt: “Nói thiệt, giá như mỗi ngày vô cơ quan, phía trước mặt mình có mấy anh trai đẹp, chưa vợ chưa con để ngắm thôi thì cũng phấn chấn tinh thần mà làm việc hăng say, chất lượng; đằng này, cứ ngắm mấy ông già và mấy thằng trai xấu, càng ngày càng thêm cùn mằn ý tưởng, người ngợm thì cũng chẳng buồn chăm sóc vì có ai nhìn đâu mà chưng diện?”.
Sau ý kiến vừa rồi, mọi người im lặng giây lâu như để cảm nhận hết nỗi niềm ế ẩm. Bất chợt, một cô lên tiếng: “À, mà em cũng không hiểu. Đợt tụi em dự tuyển, ở vòng phỏng vấn thấy có quá trời mấy bạn cao ráo, đẹp trai nhưng sao vô vòng chung khảo, chẳng còn một tên nào?”. Cô này chưa kịp dứt lời thì đã có mấy cô lên tiếng một lượt: “Chị biết đợt đó bên nam ai được tuyển không? Là thằng Mén đó. Nó cao có 1,45 mét; nặng 40 ký, mặt như bị ban khỉ…”.
Thức ăn đã nguội lạnh mà cuộc “đấu tố” vẫn chưa chịu dừng. Tôi lấy làm lạ. Cái nghề của mình lẽ ra phù hợp với các anh chàng đực rựa khỏe mạnh, xông xáo, vậy mà đợt tuyển nào cũng thấy thu vô toàn các em nữ trẻ tuổi, xinh đẹp? Hậu quả là giờ đây, nhìn từ phòng lớn sang các phòng nhỏ, mỗi năm, đội quân ế chồng ngày càng đông thêm. Chỉ tính riêng các nàng U.40 thì con số đã lên tới hàng trăm…
Tôi đang nghĩ ngợi bâng quơ thì một cô bỗng la lên: “Em biết rồi…”. Mọi người ngơ ngác: “Biết gì?”. “Biết tại sao công ty mình chỉ tuyển nữ; nếu có tuyển nam thì chỉ toàn những tên xấu xí, mặt mụn…”.
Cái lý do mà cô ấy nói ra nghe vừa mắc cười nhưng mà nghĩ kỹ lại thì cũng có lý. Sếp tổng của chúng tôi là nam, sếp vừa vừa hầu hết cũng là nam, quan trọng nhất là hội đồng xét tuyển thì 100% là các đấng mày râu U.50; U.60 trong ban giám đốc. Đặc biệt, trong số này, tổng giám đốc của tôi có cả sắc đẹp lẫn chiều cao khiêm tốn nhất, còn các vị phó thì cũng chỉ được 4 điểm trên thang điểm 10!
Vậy thì nguyên nhân đích thực là đây rồi: Trên đời này, thử hỏi, có ai thật lòng muốn người khác hơn mình? Tuyển mấy thằng trẻ, đẹp trai vô làm, chẳng phải mấy sếp sẽ phải đương đầu với cuộc cạnh tranh nhan sắc khốc liệt hay sao?
Với tình hình này thì các chị em của công ty tôi chắc chắn sẽ tiếp tục… ế độ dài dài. Và cơ hội được tuyển dụng dành cho các anh nam, nếu có, thì chỉ dành cho những kẻ xấu trai, mặt mụn, bị ban khỉ như thằng Mén…
Ai có cách gì “tháo gỡ” dùm chúng tôi vấn đề vừa mang tính… cục bộ, vừa mang tính “thời đại” này không?
(theo nld)