Dưới đây là câu chuyện của một học viên mới chỉ vừa tu luyện Đại Pháp được 5 tháng.
Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có. Cha mẹ và các thế hệ già đều rất kỳ vọng vào tôi. Họ chọn cho tôi trường học tốt nhất và luôn kiên nhẫn dạy bảo tôi. Họ hy vọng rằng tôi sẽ đạt được điều gì đó, nhưng tôi đã làm họ thất vọng.
Khi tôi lớn hơn, vì tôi có đủ tiền để chi tiêu vào những cám dỗ khác nhau ở trường, tôi trở thành một học sinh ngỗ nghịch. Ngoài cá tính kiêu ngạo, lại thêm được tâng bốc bởi đồng bọn, tôi càng trở nên kiêu căng và lạnh lùng. Trong nhóm, bọn chúng gọi tôi là một “con bé ngỗ ngược”. Nếu tôi muốn hành hạ một ai đó, tôi chỉ cần thể hiện bằng sự lạnh lùng trong đôi mắt; những đứa em gái sẽ thay tôi hành động. Do những hành vi xấu của bản thân như cãi lộn, hút thuốc, văng tục, cha mẹ tôi vô cùng giận dữ và họ bị cao huyết áp. Cha tôi đã nghĩ đến việc gửi tôi đến một trung tâm cải tạo vị thành niên, nhưng vì còn có địa vị, danh dự nên ông đã thay đổi quyết định khi đang trên đường đi tới trung tâm cải tạo. Vào lúc ấy, tôi đã chẳng có một suy nghĩ dù là mong manh nào về những nỗi đau của cha mẹ. Bởi vì có một hố sâu ngăn cách giữa cha mẹ và tôi, nên ngồi cùng nhau lúc nào, chúng tôi cũng đều kết thúc bằng sự nguyền rủa và những lời to tiếng. Hạnh phúc gia đình, sự bình yên và hòa thuận hoàn toàn không tồn tại.
Khi tôi bước vào trường trung học, tôi đã nhuộm mái tóc đen dài tuyệt đẹp của mình bằng một màu trắng và cắt tỉa mái tóc thành một mớ hỗn độn. Khi cha tôi nhìn thấy mái tóc của tôi, ông đã đánh tôi tới mức tôi thâm tím toàn thân. Mẹ tôi đã không khuyên giải được tôi bằng bất cứ cách gì. Tôi căm ghét họ và bỏ nhà ra đi. Tôi đi lang thang và không đến trường học. Sau đó tôi yêu một người đàn ông có gia đình. Gia đình anh ta đã kéo đến cửa hàng thiết bị y tế của cha tôi và đập phá cửa hàng hai lần. Cha tôi khuyên tôi rời thị trấn và đi càng xa càng tốt. Tôi đã cảm thấy sai lầm, và vì vậy cố ý thể hiện trước mặt họ để khiến họ giận dữ. Cha mẹ tôi đã không còn cách nào khác và chỉ còn biết khóc trong nỗi tuyệt vọng: “Cha mẹ chắc đã phải làm điều gì sai với con trong kiếp trước. Cha mẹ đã cho con những gì tốt đẹp nhất mà cha mẹ có thể, nhưng con chỉ mang đến cho cha mẹ sự đau khổ và bất hạnh.”
Tất nhiên, những gì tôi đã kể ở trên là phần thời gian trước khi tôi đắc được Pháp. Một lần, tôi nhìn thấy một em gái nhỏ đang cố đặt một cuốn sách nhỏ vào hòm thư ở trong hành lang của một tòa nhà. Em gái nhỏ quá không với tới được hòm thư bên trên. Khi cô bé nhìn thấy tôi, em đã nhờ tôi giúp. Tôi đã giúp em cho cuốn sách nhỏ vào hòm thư. Tôi chẳng mất mấy thời giờ để đặt chúng vào hòm. Bởi vì một thời gian dài trốn tránh cuộc đời, chịu cảnh cô đơn, và chán nản tuyệt vọng, tôi chẳng có chút hứng thú gì với thế giới bên ngoài. Khi tôi đặt xong cuốn sách vào hòm thư, tôi đẩy cửa ra và bước đi. Em gái nhỏ chạy theo sau tôi và nói với tôi bằng một giọng vang vọng, rõ ràng: “Chị à, chị thật tốt.” Tôi xúc động và cảm thấy phổng mũi. “Chị à, đợi em một chút. Em có một đĩa VCD chương trình biểu diễn Nghệ Thuật Thần Vận, và em cũng muốn chị có một đĩa.” Thái độ tha thiết của cô bé làm tôi mỉm cười và tôi đồng ý nhận đĩa.
Tôi xem chương trình biểu diễn ở chỗ bạn tôi và rơi lệ vì một lý do nào đó. Nỗi buồn, sự đau đớn, nỗi cô đơn trong tâm tôi đã được hóa giải bởi màn trình diễn Thần Vận. Tôi không thể cầm được nước mắt. Lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự cảm thấy mình là một con người. Tôi không còn cảm giác vô cảm. Tôi thấy mình sống dậy. Tôi muốn trở về nhà và chấm dứt cuộc sống lang thang trôi giạt.
Buổi sáng ngày hôm sau, tôi tới chỗ nơi em gái nhỏ đã để lại cuốn sách. Tôi lấy một tờ tuần báo Minh Huệ và đọc các bài viết chăm chú. Tôi cảm giác như mình được làm mới; một cảm giác vui sướng không thể diễn tả tràn ngập trong tôi. Tôi thấy như mình đang khóc. Nước mắt tôi dường như quá nhiều lúc ấy. Tôi chẳng có ai bên cạnh để chia sẻ nỗi đau khổ của mình. Tôi không dám trở về nhà.
Có lẽ vì sự hối hận của mình, tôi gặp lại em gái một lần nữa, người đã mang cho tôi một điều kỳ diệu. Tôi tha thiết xin em đưa cho tôi một tờ tuần báo Minh Huệ mỗi khi xuất bản. Tôi cũng nhờ em nói cho tôi về Pháp Luân Công.
Em gái nhỏ nhìn tôi, một cái đầu với mái tóc nhuộm trắng, với đôi mắt sáng và đầy cảm xúc, em nhiệt tình trả lời câu hỏi của tôi. Tôi vô cùng ngạc nhiên, ở lứa tuổi của cô bé, mà đã có một suy nghĩ sắc sảo như vậy. Cô bé trả lời câu hỏi của tôi một cách lưu loát không một chút bối rối. Sau khi nghe câu trả lời, tôi hỏi với sự ngạc nhiên: “Làm thế nào mà em lại trả lời hùng hồn như vậy? Em đã hoàn toàn thuyết phục chị.” Cô bé cười một cách vui sướng, và tôi cũng mỉm cười với cô bé. Quá là lạ lùng khi đứng trước cô bé, bất cứ một sự che đậy nào đều không cần thiết. Thậm chí nếu có một một chút gì giả tạo trong tôi, thì phần chân thực của nó đều được bộc lộ ra một cách tự nhiên bởi sự trong trắng của cô bé. Đứng trước cô bé, tôi có thể cười và thể hiện cảm xúc của mình. Tôi có thể nhìn thấy con người thực sự của mình.
“Chị à, hãy tu luyện Đại Pháp,” cô bé nhìn tôi một cách nghiêm túc. “Pháp Luân Công có chấp nhận chị khi thấy mái tóc trắng của chị không? Hơn nữa, em có biết quá khứ của chị không …” Tôi không nói gì nữa. Em gái đã rất nhanh trí. Khi nhìn thấy những biểu hiện buồn bã của tôi, em cầm tay tôi và kéo tôi vào nhà em. Chúng tôi học Chuyển Pháp Luân cùng nhau hàng ngày khi em đi học về. Chúng tôi học một, hai bài mỗi ngày, và học xong cả cuốn sách trong vòng chưa đầy hai tuần. Tôi cũng học những bài công pháp từ cô bé. Nó là khoảng thời gian trân quý nhất trong cuộc đời tôi. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ trải qua một cảm giác vui sướng đến như thế. Đặc biệt khi tôi cất tiếng gọi Sư Phụ từ sâu thẳm tâm tôi, tôi thực sự vô cùng xúc động và không một ngôn từ nào có thể diễn tả được cảm giác của tôi.
Ý nghĩ hút thuốc và uống rượu đã không còn nổi lên lại nữa trong thời gian tôi học Chuyển Pháp Luân. Năm tháng đã trôi qua, những thói quen xấu của tôi dường như đã biến mất như thể chúng đã là từ xa xưa lắm. Tôi như thể được tách bỏ khỏi qua khứ của mình, giống như hai người khác nhau trải qua những trải nghiệm khác nhau. Tôi nhuộm lại mái tóc đen và để kiểu tóc giống như một thiếu nữ trong một gia đình quyền quý, giàu có. Nhưng tôi vẫn không dám trở về nhà. Tôi không biết sẽ phải đối mặt với cha mẹ tôi như thế nào.
Vào một ngày trời mưa và sương mù dày đặc. Tôi đạp xe và bị đâm mạnh bởi một vật gì đó. Nó đau đớn đến nỗi cằm tôi đã đập xuống đất. Chân tôi cảm giác như bị một thứ gì đó chạy qua. Tôi nghĩ về những gì Sư Phụ đã giảng, rằng sẽ chẳng có vấn đề trong những trường hợp như thế. Tốt và xấu xuất từ một niệm. Tôi là một người tu luyện Đại Pháp và sẽ chẳng có điều gì xấu xảy ra với tôi. Tôi được những người đi cùng chuyển vào bệnh viện. Sau khi khám xong, bác sĩ nói với tôi: “Xương mặt và xương chân của cháu bị gãy cả. Cháu cần phải ở trong bệnh viện để điều trị.” Tôi không biết sức mạnh đến từ đâu vào lúc đó, tôi nói: “Không vấn đề gì cả. Cháu sẽ tốt thôi. Cháu muốn về nhà.” Người bác sĩ nói với giọng chế nhạo: “Thậm chí cháu chẳng nói được rõ ràng, chứ chưa nói gì đến những xương chân bị gãy. Cháu không thể đứng dậy. Làm sao cháu về nhà được đây?” “Nó không bị gãy. Cháu muốn về nhà.” Tôi nói một cách kiên quyết. Tôi nhanh chóng rời khỏi giường, đứng dậy, và đi ra ngoài. Tôi đã quyết định. Tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể nóng lên, như thể được bao quanh bởi một thứ gì đó ấm áp. Một luồng nhiệt chạy qua toàn bộ cơ thể tôi và đau đớn biến mất, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái. Bác sĩ rất sửng sốt: “Quay lại! Chúng ta cần phải lắp khuôn nhựa cho cháu. Xương của cháu bị gãy, làm sao cháu đứng được?” Tôi trấn tĩnh lại và nói: “Thực sự không có gì phải lo lắng cả. Cháu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư Phụ cháu nói rằng không có bất cứ rắc rối nào xảy ra. Cháu có thể đi bộ ngay bây giờ. Có cần cháu phải chứng minh không? Đừng lo lắng gì cả.” Bác sĩ và người lái xe nhìn tôi với sự ngạc nhiên. Tôi ứa nước mắt khi tôi bước đi. Tôi đã không thể ngăn được mình đặt tay lên trước ngực và cảm ơn Sư Phụ vì đã gánh chịu và tiêu trừ một lượng nghiệp lực lớn cho tôi.
Khi tôi tới nhà, tôi ấn chuông. Mẹ tôi đi ra cửa và nhìn tôi với cảm giác ruồng bỏ. Tôi quỳ xuống và nói: “Mẹ, xin hãy tha thứ cho con vì những đau khổ mà con gây ra cho mẹ. Giờ đây con đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư Phụ nói với con rằng con phải là một người tốt. Con sẽ không hút thuốc, không uống rượu và không đánh lộn nữa. Con sẽ không làm mẹ cảm thấy đau lòng nữa. Xin hãy tin con.”
Mẹ tôi òa khóc ngay lúc ấy. Chúng tôi bước vào nhà, tôi quỳ xuống trước cha mà cầu xin được tha thứ: “Cha, cha đã phải trả giá quá nhiều vì con. Con đã quá non nớt trẻ con khiến cha và mẹ phải buồn và đau khổ. Con đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư Phụ giảng cho con về Chân Thiện Nhẫn. Con sẽ là một người tốt và trở thành một người có ích. Con sẽ không để cha phải thất vọng.” Cả ba chúng tôi ôm nhau và khóc. Nhờ tu luyện Đại Pháp, nỗi bất hạnh lớn của gia đình đã được xóa bỏ.
Tôi nhìn khuôn mặt cha mẹ khi họ đã ngủ; tôi nghĩ về những gì tôi đã làm với họ một vài năm trước. Tôi không thể chịu đựng nổi khi nghĩ về quá khứ. Tôi không còn muốn gợi nhớ đến nó. Tôi nhìn thấy sự nhơ nhớp của bản thân trước đây trong khi tu luyện Đại Pháp. Tôi bước lại giường của cha mẹ và kéo mền đắp cho họ. Lần đầu tiên tôi cảm thấy nó là việc làm đáng tự hào nhất mà tôi đã làm trong cuộc đời. Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, tôi làm một đĩa cháo ngon. Cha mẹ tôi mỉm cười ngạc nhiên và rơi nước mắt. Nhờ tôi trở về nhà, họ trông như hai người hoàn toàn khác hẳn. Đại Pháp đã cải biến tôi và gia đình tôi.
Dưới sức mạnh vô biên của Đại Pháp, một gia đình thiếu thốn hạnh phúc, sự bình yên và hòa thuận đã quay trở lại giống như một dòng sông chảy đều, và cảm giác đó tiến nhập sâu vào trong tâm trí tôi. Cảm ơn Sư Phụ! Cảm ơn Đại Pháp! Pháp Luân Đại Pháp thực sự tốt!
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/zj/articles/2009/10/8/61962.html
http://pureinsight.org/node/5837
hay quá!