(truyenngan.com.vn) Ước gì Chồng em cũng sẽ hiểu em như anh, yêu em bằng 1 phần của anh thôi cũng đủ rồi, ước gì Chồng em đừng phản bội em, ước gì Chồng em đừng ăn nói thô lỗ, coi thường em và thi thoảng tặng em vài cái bạt tay ù đầu ù tai…Em đang bị chứng trầm cảm sau sinh vì Chồng đã làm em suy nghĩ nhiều như vậy. Sau tất cả những gì Chồng em gây ra cho em… Em đang rất buồn và cô đơn nên khi gặp lại anh, em vừa vui và xúc động.
***
Hôm nay em đi thuê văn phòng để hoạt động công ty trở lại, sau khi xem phòng ra về, trong lúc ấn nút cầu thang máy từ tầng 18 xuống. Cửa vừa mở em bước vào như một sự vô thức em đứng gọn sang một bên rồi nhắm nghiền mắt nhìn lên trên thở 1 tiếng nhẹ nhưng cũng khiến người bên cạnh hiểu em vừa trải qua cảm giác thất vọng như thế nào. Bỗng có một tiếng gọi nhẹ làm em tỉnh lại và nhìn thẳng người đối diện. Em thấy người ấy gọi…
- Mai Hương, Em…ơ….ơ …Em đây rồi.
Em cũng rất ngạc nhiên và bối rối khi gặp lại người ấy.
Không đợi lâu hơn nữa người ấy ôm chầm lấy em rồi nói như vẻ rất vui mừng khi gặp lại.
- ….suốt thời gian qua em đi đâu ….làm gì….anh đi tìm em mãi…4 năm rồi đấy em biết không?
Em chỉ biết đứng vững rồi đẩy người ấy ra và nói.
- Anh hãy buông em ra, em không thích anh làm vậy.
- Người ấy bỏ tay ra và nhìn em như vẻ trách giận và mừng khi gặp lại.
Người ấy hỏi gấp gáp em đến đây làm gì? Suốt 4 năm em đã đi đâu? Giờ em sao rồi, em làm việc ở đâu ….
Em trả lời
- Em có chút công việc ở đây thôi, cuộc sống của em vẫn bình thường, mọi thứ vẫn tốt….4 năm qua em đã mở tới 2 công ty và đều bị những đối tượng chung lừa mất hết.
Người ấy nói anh biết ngay khi em đưa họ đến dự bữa tất niên mà công ty anh và công ty em đang hợp tác. Vì anh đã gặp 2 người đó trong 1 lần tiếp khách ở nhà hàng, họ ngồi sau bàn anh, họ không nhận ra anh, anh đã nghe họ trao đổi công việc gì đó có liên quan tới em và muốn lợi dụng sự tin tưởng của em….sau đó cũng vì công việc bận quá anh đi sang Sing 8 tháng không gặp lại em để nói và muốn em suy nghĩ lại khi hợp tác với 2 người ấy. Rồi khi trở về thì anh đã xin sếp Dung số điện thoại và địa chỉ nhà Hồ Tây anh đến. Chủ nhà qua 2 lần mua đi bán lại bảo không biết rõ em ở đâu. Thế rồi em thay số điện thoại, sếp Dung cũng không biết. Suốt thời gian đó anh tìm em mãi, gọi tới công ty thì ai đó nói em đã chuyển công ty này cho sếp họ rồi, anh biết ngay là kế hoạch của 2 người đó, anh hỏi họ số điện thoại của em, nhưng họ không có hay họ không cho thì đúng.
Đến trường học thì không biết em học lớp nào… hỏi Sếp Long thì anh ấy bảo mất điện thoại nên không nhớ số điện thoại của em.
…..
Anh cứ thao thao trong suốt thời gian trong thang máy từ tầng 18 xuống tầng 1. Xuống tầng 2 Em chỉ biết điềm tĩnh và bước ra ngoài đi thẳng ra phía sảnh. Đối diện tòa nhà là quán cafe. Em nói
- Anh Bình có bận gì không? Mời anh ly cafe nhé.
Vào quán em chọn chỗ ngồi thoáng mát và đương nhiên là rất nhiều người có thể đi qua nhìn thấy được.
Vào bàn mỗi người ngồi 1 ghế. Anh nhìn em không chớp mắt, anh kể về mọi thứ trong 4 năm qua, anh nói anh đã lên chức Trưởng Phòng của công ty trong tập đoàn Than. Sau một chuỗi những câu chuyện anh kể qua về mình thấy anh thành đạt và hạnh phúc em chỉ biết nói 4 từ:
- Chúc mừng anh nhé.
Anh bắt đầu hỏi về em
Em cũng chỉ trả lời sơ qua gọi là có. .
- Sau vụ hợp tác đó em thực hiện đúng hợp đồng chuyển hàng hóa xong là thôi, em bắt đầu làm chung với 2 người đó khai thác cát sỏi, rồi công việc không thành em bị mất hết em chuyển công ty cho họ rồi em mở tiếp công ty mới hoạt động về hóa chất thôi. Sau đó nhiều chuyện làm ăn xảy ra em lao vào làm trả nợ….việc học của em cũng đã hoàn thành và giờ thì em lại đang tìm hướng phát triển mới cho công việc.
Như thói quen thường lệ, em uống nước 2 tay em hay bỏ trên mặt bàn, Người ấy cầm tay em nói rất nhẹ nhàng, em đã biến mất khỏi anh sau 4 năm giờ anh mới gặp lại, em ác quá đi thôi. Tay em chưa đeo nhẫn cưới… Em chưa lập gia đình ư, may quá… em kéo tay lại thu gọn xuống dưới và nói:
- Em ra đi là đúng mà.
Người ấy nói anh đã tìm em suốt và hỏi tại sao em lại từ chối lời cầu hôn của anh đúng vào hôm sinh nhật em vậy, hay ngày đó em xấu hổ trước đầy đủ mọi người…
Em nói:
- Quả thật sau tất cả những gì anh giúp đỡ em trong công việc em cám ơn anh rất nhiều, khi đó sống giữa thủ đô mình em nhiều khi cô đơn và lạc lõng cũng rất thèm có một người đàn ông để sẻ chia, yêu và hiểu cho em, nhưng khi đó em còn đang học dở đại học và có quá nhiều tham vọng và lòng đam mê kiếm tiền nên em chưa thể yêu hay nghĩ tới yêu ai được. Em vẫn bỏ dở lấp lửng câu trả lời ở đó là ..”Để em suy nghĩ thêm, cho em thêm thời gian”.
Sau vụ hợp tác thành công giữa hai công ty, anh đi xa nên em không liên hệ và gặp lại ai trong công ty anh nữa. Cũng may khi đó nhờ có các anh các chị giúp đỡ nên em cũng thành công nhiều…
Lâu rồi kể từ ngày đó tới giờ hôm nay em mới nhìn thẳng mặt anh .
Ôi chao ôi! Sao lại diệu kỳ và trùng hợp như vậy….
Dáng người ấy cao 1m65, tóc cắt kiểu cua cua, khuôn mặt đầy đặn điềm tĩnh, đôi mắt đeo kính cận cặp kính màu cọng đen đầy vẻ tri thức, nước da trắng sáng sáng kiểu bắt nắng, giọng nói nhỏ nhẹ và trầm ấm, cũng tuổi con gà nữa sao lại giống Ông xã em đến vậy. Nhưng em tin tính nết anh sẽ không giống như Ông xã em. Anh hiền lành và chịu thương, chịu khó,thật thà, chân thành hơn, dễ tính, nhu mì, suy nghĩ, sống và yêu cũng đơn giản hơn Ông xã em…Ngày đó chỉ có chờ đưa em báo giá mà anh không ngại khi đợi em cả tiếng dưới trời nắng cổng trường Thương Mại chỉ để đưa em. Có ngày đang làm việc em nhớ ra tiết 4 có bài kiểm tra môn Tài chính kế toán sau đó anh vội vàng lái xe đưa em đến trường và lên tận lớp xin cho em vào làm bài ….Ôi thật có phúc khi ai đó làm vợ anh, có lẽ sẽ không bao giờ bị anh phản bội hay cáu gắt, đánh đập, xưng hô mày tao đâu…. điều đó thì em lại rất sợ, vậy mà giờ….
Anh nói anh vẫn tìm em và chờ đợi người nào đó như em để lấy. Anh bảo giờ anh cầu hôn em có đồng ý yêu anh không? Em còn băn khoăn về anh điều gì không? Dù em có gia đình rồi mà vì lý do nào đó em ly hôn anh vẫn sẽ cưới em…
Em lảng sang chuyện khác để tránh câu trả lời đó.
…..
Anh trả lời …anh vẫn làm ở tập đoàn đó, vẫn ở ngôi nhà khu đô thị đó, vẫn đi xe màu đó, thêm vào là cái Audi mới cong màu trắng đỗ trước cửa của tòa nhà đối diện với quán cafe.
….Uống chưa được nửa cốc nước bỗng thấy có chuông điện thoại reo.
Bà nội cu Tom gọi….
Em nhanh chóng kết thúc câu chuyện và đứng lên cúi chào anh. Cám ơn anh đã có buổi tình cờ gặp lại …
Thanh toán xong anh chạy theo ra cửa và bảo cho anh số điện thoại …Em bảo em chưa dùng số cố định nên chưa cho được. Nếu có duyên nhất định em sẽ gặp lại anh thôi. Em mỉm cười nhẹ.
Anh ra mở cửa xe và ngỏ lời đưa về….
Em lịch sự cám ơn anh và nhìn ra đường vẫy 1 chiếc xe taxi khác. Xe đến em ngồi vào xe đóng cửa lại… anh chạy theo khi xe lăn bước nhẹ nhàng…
- Mai Huong ơi cho anh số điện thoại nhé, đây là card của anh em hãy gọi khi em cần anh nhé. Bây giờ Anh có thể yêu và cưới em được không? Em hãy trả lời anh nhé, đừng bắt anh đợi em nữa. Có chuyện gì xảy ra sao? Nhìn em tiều tụy và hốc hác gày yếu mỏng manh quá… Em đã có gia đình chưa? Chắc chưa rồi vì tay em không đeo nhẫn cưới mà.
Xe bắt đầu chạy nhanh hơn…
Ngồi trên xe taxi nhìn tấm card có tên người ấy in đậm và số điện thoại, em mượn máy bác tài taxi nhắn rằng…” Cám ơn anh đã giúp em thời gian trước, giờ em đã ổn định rồi, anh đừng đợi em nữa. Mong anh hạnh phúc.”
..Nước mắt em lăn lăn ướt đẫm tay áo. Có lẽ em phải về đeo nhẫn cưới vào ngay, mặc dù em biết Chồng em đã không thích đeo từ lâu rồi…
Ước gì Chồng em cũng sẽ hiểu em như anh, yêu em bằng 1 phần của anh thôi cũng đủ rồi, ước gì Chồng em đừng phản bội em, ước gì Chồng em đừng ăn nói thô lỗ, coi thường em và thi thoảng tặng em vài cái bạt tay ù đầu ù tai…Em đang bị chứng trầm cảm sau sinh vì Chồng đã làm em suy nghĩ nhiều như vậy. Sau tất cả những gì Chồng em gây ra cho em… Em đang rất buồn và cô đơn nên khi gặp lại anh, em vừa vui và xúc động. Cảm giác như cây khô lâu ngày gặp nước. Em rất muốn được ngả vào lòng anh mà khóc thật to cho quên hết mọi cay đắng trong cuộc đời. Cảm giác đó trôi qua nhanh em tĩnh tâm trở lại không để yếu lòng đó xảy ra.
Ngày xưa qua công việc hợp tác cùng hai bên, anh thường xuyên gọi điện thoại cho em. Và qua những lần chuyện trò qua điện thoại với anh, em cũng bắt đầu có cảm tình và hay nghĩ về anh hơn và hiểu nhau hơn. Có những lúc anh không gọi điện hỏi han, em cảm thấy nhớ anh vô kể, làm gì cũng đứng ngồi không yên. Có lẽ khi đó em cũng đã yêu người ấy rồi thì phải?
Nhưng giờ thì em đã có gia đình riêng em không thể đi quá xa hay có suy nghĩ đến ai khác, tự dưng em lại cảm thấy có lỗi với chồng mình rất nhiều! vừa thấy tội lỗi nếu em đi quá xa giới hạn. Em không muốn có tội với con trai em và Chồng em ( dù Chồng em không còn yêu thương tôn trọng em nữa)…nên nhắn tin cho anh xong em bỏ rơi tấm card đó xuống đường và trả bác tài xế điện thoại coi như em vừa trải qua một giấc mơ trưa. Sẽ không bao giờ em liên hệ với người ấy nữa. Trong lòng nghĩ về người ấy thì ít mà nghĩ về Chồng thì nhiều…lòng em nặng trĩu những ưu tư muộn phiền.
2013-08-01 21:13:06
Nguồn: http://www.truyenngan.com.vn/tam-su/18504-gap-lai-nguoi-cu.html