Mình dọn về ở chung với cha con anh được bốn tháng. Trước kia, mình nghĩ mọi chuyện đơn giản vì mình cảm mến anh từ lâu và rất yêu thương bé Phương.
Ngày…tháng…năm
Hôm nay, mình đã khóc thật nhiều. Anh đi công tác nên không ai vỗ về, an ủi. Mình cảm thấy bất lực với Phương rồi. Càng ngày, bé càng ghét mình, dù mình đã tìm mọi cách để gần gũi. Bé bị sốt nhưng nhất định không cho mình chăm sóc. Mình vừa bước vào phòng bé đã hét lên: “Dì ra ngoài đi”. Mình tủi thân quá, lẽ nào giữa bé và mình mãi mãi có một hố sâu ngăn cách. Có phải mẹ kế nào cũng độc ác đâu con?…
Ngày…tháng…năm
Còn một tuần nữa là đến sinh nhật con gái rồi. Mình đã mua cho con một bộ váy hồng rất dễ thương. Hy vọng con sẽ thích…
Ngày…tháng…năm
Vừa đi viếng mộ của Thủy về, lòng chợt buồn nao nao. Phương càng lớn càng giống mẹ. Mình đã cầu xin Thủy phù hộ để con gần gũi mình hơn. Đã hơn hai năm, con bé vẫn bướng bỉnh như ngày nào. Mấy hôm trước, con còn mua một loạt khung hình để bày ảnh mẹ, làm mình nhớ Thủy…
Ngày…tháng…năm
Cuối cùng, con cũng chịu ra phòng riêng để mình chung phòng với anh. Phải chăng con đang thay đổi? Mình cảm thấy vui. Có lẽ, một ngày nào đó, con sẽ chịu gọi mình bằng “mẹ”. Con gái của mẹ sắp thành thiếu nữ rồi đấy…
Ngày…tháng…năm
Chiều nay, bỗng thấy yêu đời, đột nhiên muốn trang trí lại nhà cửa. Mình đã thay mấy bức tranh cũ, may rèm mới, còn mua thêm vài món đồ “teen” cho phòng con gái. Vậy mà, vừa đi học về, con đã lớn tiếng: “Ai cho dì thay tranh thêu của mẹ, lại còn xáo trộn phòng con nữa vậy?” Lòng mình chợt nghẹn đắng…
Ngày…tháng…năm
Tôi ơi ! Đừng tuyệt vọng.
Ngày…tháng…năm
PNO
2013-09-20 18:55:08
Nguồn: http://giadinh.net.vn/gia-dinh/nhat-ky-cua-mot-nguoi-me-ke-20130920082422133.htm