Tình yêu em dành cho anh trải dài trên những trang giấy. Trang giấy trắng theo dòng tâm tư, tình cảm, nỗi nhớ của em mà màu sắc nhiều lên.
Mình gặp nhau trong một đêm mưa anh nhỉ? Hôm đó nhìn anh mặc quân phục em đã rất mến anh rồi. Từ rất lâu rồi em thích người lính, những người bộ đội, những người mang lại hòa bình cho đất nước.
Anh không phải lính, cũng chẳng phải bộ đội nhưng bộ quân phục anh mặc toát lên sự chững chạc, nghiêm túc, đồng thời cũng rất gần gũi, ấm áp, cảm giác như là sẽ được anh bảo vệ và chở che. Đó là cảm giác đầu tiên cũng là cảm giác xuyên suốt của em dành cho anh.
Em rất thích viết thư, sở thích này có không phải từ lúc yêu anh. Nhưng đến với anh cái sở thích này mới được phát huy tối đa và khai thác triệt để. Em đã viết thư cho anh nhiều đến mức nào rồi anh nhỉ? Nó có làm nặng hành trang anh mang về quê không?
Bức thư đầu tiên em viết gửi anh chắc anh ngạc nhiên lắm đúng không? Thời đại nào rồi mà còn có người phải viết tay thế này. Đâu phải nghìn trùng xa cách không gặp nhau được đâu mà phải viết thư.
Gặp nhau hàng ngày, lại còn cộng thêm dịch vụ đăng ký 100 tin nhắn mỗi ngày nữa cơ mà! Lúc nào cũng nhắn qua 100 tin, còn đăng ký cuộc gọi nữa ấy thế mà em vẫn có hàng vạn điều muốn nói mà chưa nói được hoặc không nói được để phải gửi nỗi niềm vào trang giấy.
Mình xa nhau chỉ một vài bước chân, điện thoại túc trực hàng giờ thế nhưng hôm nào gặp nhau về em cũng sẽ có thư gửi anh. Thậm chí vừa gặp về em liền lấy giấy bút ra viết thư cho anh rồi. Viết thư chưa đủ em còn viết nhật ký nữa. Từ ngày yêu anh nhật ký của em cứ thế dày lên, nhiều thêm.
Anh ngạc nhiên một còn chúng bạn em cười em mười đó. Chúng bảo em “dở hơi”, “hâm”, “khùng”… khi bỏ thời gian làm những điều vô bổ ấy. Nhưng mà em thích. Em thích cái cảm giác ngồi hàng tiếng đồng hồ, thức thật khuya viết thư cho anh. Em thích cảm giác bất cứ nơi đâu em nghĩ tới anh là em sẽ viết thư cho anh. Em thích bất kể là chuyện vui hay buồn em cũng muốn nói với anh qua thư.
Và quan trọng nhất em thích cái cảm giác nghĩ đến anh đang tập trung đọc thư của em, thỉnh thoảng nhíu mày cái, hay có khi là cười phá lên, hay có lúc bạn bè anh giật thư anh rồi anh chạy theo lấy lại…nhiều lắm.
Người ta thường nói tình chỉ đẹp vào thời gian đầu thôi, thời gian lãng mạn, bay bổng của mình rồi cũng nhanh chóng đi qua. Thư em viết gửi anh ngày một nhiều thêm. Nhưng đó không phải là thư của sự ngọt ngào, thơ mộng mà thay vào đó là những nỗi buồn, trách móc, hờn dỗi.
Nếu như trước kia em nghĩ tới cảnh anh vui biết bao nhiêu khi nhận được thư em thì khi đó em chỉ mong anh đừng xé nát thư mà hãy đọc cho hết. Anh không còn quan tâm em như xưa, thời gian gặp em ít lại. Anh bảo anh phải họp tiểu đội, họp lớp, họp đồng hương… lung tung thứ họp hết.
Không phải em không thông cảm cho anh, nhưng cái gì cũng có giới hạn, làm sao em chịu đựng nổi khi anh đối với em luôn là sự ưu tiên, còn em đối với anh lại là sự lựa chọn. Em suy sụp, em chỉ biết gửi lòng mình vào trang giấy.
Đó cũng có thể là thư em gửi đến anh, nhưng cũng có thể là thư em viết nhưng không gửi, hay hết quyển nhật ký này đến nhật ký khác. Nỗi buồn, nỗi nhớ án ngự thường trực, em đã viết bất kể không gian và thời gian chỉ mong anh hiểu và quay về với em như xưa.
Mình chia tay. Tám tháng mộng mơ kết thúc bằng sự ly tan. Lúc đó lòng tự trọng của em không cho phép em liên tục gửi thư tới anh. Và em cũng rất sợ anh không đọc chúng. Em vùi lòng mình vào những trang nhật ký thấm đẫm nước mắt và nỗi nhớ.
Khi nỗi nhớ về anh nó vượt qua bức tường rào lý trí thì em lại viết thư níu kéo anh. Lần này không phải là thư dài năm, sáu trang mà là nguyên quyển vở em dành riêng để viết. Anh nhớ không? Giáng sinh năm ngoái em viết thư trên word dài mấy chục tờ, tất cả cũng chỉ mong anh động lòng mà quay lại với em. Nhưng rồi thì mình cũng chia tay.
Ừ thì chia tay. Giờ đây em đã có thể chấp nhận để nói ra câu này rồi. Anh đã về quê thực tập được một tuần. Và sau sáu tháng thực tập anh sẽ về quê làm việc. Anh rời xa Sài Gòn, rời xa em, rời xa những lá thư em viết mà chưa gửi.
Có thể hết cuộc đời này mình không gặp lại nhau nhưng tình yêu của em dành cho anh thì sẽ không bao giờ mất đi. Năm tháng trôi đi, cuộc sống mới, con người mới có thể làm em giây phút nào đó quên đi anh. Nhưng khi anh lật lại những lá thư em viết thì hãy nhớ tình yêu của em vẫn còn vẹn nguyên trong đó.
Thực tập tốt nhé anh! Hy vọng sự khác biệt cộng theo những lá thư của em sẽ luôn chiếm một vị trí nào đó trong anh. Bức thư này có lẽ là bức thư cuối cùng em viết gửi anh.
Ai cũng có cuộc sống mới, em không thể suốt ngày viết thư cho anh được, anh cũng không thể lúc nào cũng đọc thư em. Nhưng mà anh này, hãy giữ và trân trọng những lá thư của em như anh đã hứa đấy.
Theo Trần Thị Hải
Vietnamnet, dantri