Văn hóa thần truyền
Vào thời nhà Nguyên, có một cô gái bị mất mẹ và người thân trong trận lũ lụt. Chỉ còn mình cô trên chiếc thuyền, sức người có hạn nên cô đành phó mặc chiếc thuyền trôi theo dòng nước.
Hành trình đi đến giác ngộ
Ở tỉnh Chiết Giang và Giang Tô vào thời nhà Nguyên, có một trận lũ lớn đã nhấn chìm nhiều làng mạc và ruộng vườn. Rất may, trận lũ xảy ra ban ngày, vì vậy nhiều người biết tin và kịp thời tránh lũ, nhưng có một gia đình gồm cô con gái 15 tuổi và bà mẹ bị liệt thì không được may mắn như vậy.
Ngôi nhà hai mẹ con nằm ở khu đất trũng, khi nước tràn vào nhà, người mẹ la lên: “Nhanh lên con. Con phải chạy ngay đi; cứ để mẹ ở đây.” Cô gái không nghe và cố gắng cõng mẹ trên lưng. Nhưng thật khó khăn cho cô gái bé nhỏ. Cuối cùng, bà mẹ lấy hết sức bình sinh, đẩy cô gái ra ngoài. Đột nhiên, ngôi nhà đổ ập xuống và bà mẹ bị chết chìm trong đó. Chứng kiến cảnh này, cô con gái đã ngất đi.
Khi tỉnh dậy, cô thấy mình trên chiếc thuyền cùng người đàn ông chèo thuyền và người phụ nữ bên cạnh. Người phụ nữ mang nước nóng đến cho cô khi cô tỉnh lại.
Cô bé nghĩ về mẹ và khóc như mưa, cô thực sự không biết làm sao để đối mặt với mất mát to lớn này. Người đàn ông cố gắng an ủi cô: “Thôi nào, con gái, trận lũ này là thảm hoạ lớn và mẹ con không phải là người duy nhất bị thiệt mạng trong trận lũ”. Rồi cô gái tự hỏi. Người ta vẫn nói rằng ông Trời tốt bụng và từ bi với con người, vậy tại sao ông Trời không cho ngừng trận lũ và tại sao con người phải chịu nỗi đau mất người thân?
Vài ngày sau, một trận lũ khác lại ập đến. Vì ở trên thuyền, nên ba người được an toàn. Người đàn ông và người phụ nữ cố gắng hết sức để cứu người dân, cũng vài lần bản thân họ gần như bị lôi vào dòng lũ bởi những người sắp chết đuối. Trong nỗ lực cuối cùng để cứu người, cặp vợ chồng trên thuyền đã bị chết đuối. Chỉ còn mình cô trên chiếc thuyền, sức người có hạn nên cô đành phó mặc chiếc thuyền trôi theo dòng nước.
Năm ngày đã trôi qua và cuối cùng chiếc thuyền cập vào một hòn đảo, cô gái kiệt sức vì đói và khát. Đó là vào buổi chiều khi cô nghe thấy tiếng một bà lão đập vào chiếc bát xin ăn và nói to: “Ta đến từ thiên thượng và ta đi vân du. Khi xin bố thí với chiếc bát này, ta tìm thấy chân ngã của mình và tự hỏi khi nào một cô gái trẻ tươi sáng như bông hoa và thuần khiết như kim cương sẽ đến?”
“Ta đến từ thiên thượng và ta đi vân du. Khi xin bố thí với chiếc bát này, ta tìm thấy chân ngã của mình và tự hỏi khi nào một cô gái trẻ tươi sáng như bông hoa và thuần khiết như kim cương sẽ đến?”
Nghe thấy những lời này, không biết sức mạnh từ đâu tới, cô gái nhỏ chạy khỏi chiếc thuyền và kêu to: “Loài hoa yêu thích của cháu là hoa Ly, nó thuần khiết như kim cương”. Nghe thấy vậy, bà lão vội đỡ lấy cô gái đang kiệt sức trên tay và nhìn cô với lòng từ bi vô hạn.
Cô gái nhỏ từ đó bắt đầu đi khất thực với bà lão. Mười năm sau khi họ đang trú ẩn để tránh bão tại một ngôi đền, bà lão hỏi cô: “Tại sao con thích hoa Ly? Và tại sao con thích kim cương?”. Cô gái mỉm cười trả lời: “Con nghĩ con người cần phải trong sạch như hoa Ly và thuần khiết như kim cương”.
Nghe vậy, bà lão trả lời: “Chẳng có gì lạ khi con người thích cả hai thứ này. Chẳng hạn, con có thấy nhiều người sống ở ven biển đi đánh cá, nhưng nhiều người trong số họ bị chết đuối. Ta cảm thấy đáng tiếc cho những người đó. Vì vậy ta luôn đi khất thực ở vùng biển. Tất cả những người cho ta chút thức ăn và không bao giờ làm những việc xấu như giết người, cướp của, ta luôn cố gắng cứu họ”.
Cô gái rất ngạc nhiên và hỏi: “Bà nói vậy có nghĩa bà là hoá thân của Bồ Tát?” Bà lão hiền từ trả lời: “Không quan trọng ta là ai, nhưng con nên biết một điều quan trọng nhất là: con phải cứu người khỏi tai họa với điều kiện là người đó phải tin vào sự tồn tại của Thần Phật; nếu không, việc cứu những người đó là làm trái với Thiên ý”.
Nghe những lời này, cô gái lập tức hiểu ra, cô quỳ xuống và cầu xin người phụ nữ lớn tuổi ban cho cô khả năng cứu người khỏi tai họa để cô được thực hiện tâm nguyện.
Sau mười năm khất thực, họ tránh bão tại một ngôi đến. Bà lão cho biết: “Thật ra, những gì con đã trải qua trước đây chỉ để khiến con ngộ ra rằng đời người là ngắn ngủi…”
Thấy sự thành khẩn của cô, bà lão nhận cô làm đồ đệ và nói: “Ta đã từng ở bên cạnh con khi con ở quê nhà, bởi bản chất bẩm sinh của con là tốt, con là một người con hiếu thảo và dũng cảm. Ta biết rằng mặc dù con còn trẻ, con đã cố gắng hết sức để giúp đỡ những người khác, ta cũng biết rằng mẹ của con qua đời trong trận lũ lụt đó, mặc dù vậy, một khi con hoàn thành sự Tu luyện của mình thì bà cũng sẽ được ban phước, cũng như vợ chồng người lái thuyền đã cứu con. Thật ra, những gì con đã trải qua trước đây chỉ để khiến con ngộ ra rằng đời người là ngắn ngủi, vì vậy con không nên bị dính mắc vào thế giới con người. Con có nhận ra rằng con đã ở với ta 10 năm rồi hay không, ta thực sự không quan tâm người khác đối xử với chúng ta ra sao và tất cả những người đã cho chúng ta đồ ăn, ta đã cố hết sức để cứu họ khỏi tai hoạ. Và với những người đã đối xử tệ với chúng ta, ta cũng ban cho họ thêm nhiều cơ hội để trở nên tốt hơn; tuy nhiên, với những người quá tệ, ta cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể để mặc họ với số phận”.
Khi nghe những lời này, cô gái thêm quyết tâm đi theo Sư phụ của mình. Nhiều năm sau đó, khi cô gái đã ở độ tuổi 50, bà lão nói với cô: “Bây giờ ta phải đi”. Cô hỏi bà lão: “Dạ thưa Sư phụ, Sư phụ đi đâu ạ?”
Bà lão bảo cô quay mặt đi. Khi cô quay đầu lại, đứng trước cô không còn bà lão mù mà đó là một vị Phật uy nghi với sự từ bi mà không lời nào có thể diễn tả. Cô gái quỳ xuống và dập đầu bái lạy.
Theo ngón tay của vị Phật, cô nhìn thấy vô số những chiếc thuyền nhỏ trôi dạt trên biển cả mênh mông trong cơn gió lớn và vị Phật vớt lấy nhiều chiếc thuyền nhỏ trên tay trong khi nhiều chiếc khác biến mất trên biển. Cô cũng nhìn thấy trên những cánh buồm của những chiếc thuyền trong tay vị Phật có những chữ như “Phúc lành” hoặc “Đức hạnh” trong khi những chiếc thuyền biến mất ở trên biển luôn có một vòng đen lớn bao quanh.
Sau khi triển hiện những điều này, vị Phật từ từ bay lên không trung. Cô gái quỳ xuống tiễn biệt Sư phụ của mình. Khi ở trên không trung, vị Phật nói: “Vì từ bi đối với con người, ta đã đến thế giới con người. Quyết định tốt hay xấu của một người có thể dẫn đến hai kết quả khác nhau. Bây giờ, đến lượt con kế tục con đường của ta. Từ bi có thể cứu con người khỏi tai họa”.
Cô gái đã giác ngộ khi nghe những lời này và sau đó, cô đã vân du khắp các vùng ven biển để xin bố thí và dạy con người trở thành người tốt. Cùng lúc đó, cô không ngừng tinh tấn và đề cao, cô trở về Thiên Quốc khi 99 tuổi và hoàn thành sứ mệnh của mình.
Tại Thiên Quốc, cô nhìn thấy mẹ mình và đôi vợ chồng đã cứu cô. Với lòng biết ơn đối với người mẹ và đôi vợ chồng, cô đã để họ trở thành những vị thần bảo vệ thiên quốc.
Vị Phật từ từ biến mất trên không trung và nói: “Vì từ bi đối với con người, ta đã đến thế giới con người. Quyết định tốt hay xấu của một người có thể dẫn đến hai kết quả khác nhau. Bây giờ, đến lượt con kế tục con đường của ta. Từ bi có thể cứu con người khỏi tai họa”.
Theo Puresight
2013-11-25 19:13:16
Nguồn: http://tientri.net/van-hoa-than-truyen/co-gai-tot-bung-duoc-than-phat-ban-phuoc/