Gravity là sự tổng hòa của kĩ xảo 3D, những khuôn hình dài tới hàng chục phút, những góc máy quay đẹp, diễn xuất tự nhiên của Sandra Bulock, sự bảnh trai (như mọi khi) của Geogre Clooney hay cái nội dung mới lạ về cuộc sống ngoài vũ trụ, khẳng định bản năng sinh tồn mãnh liệt của con người, mà hơn hết Gravity khơi dậy trong con người những rung động mong manh nhất, con người nhất. Xem Gravity, người ta giật mình: thứ rộng lớn nhất, đáng sợ nhất không phải là vũ trụ đen tối hun hút ngoài kia mà sự sợ hãi cô đơn của con người.
Sự buồn câm là âm thanh chủ đạo cả phim của Alfonso Cuoro. Sự im lặng gần như chiếm trọn sau khoảnh khắc vũ bão của những thiên thạch vào trạm vũ trụ. Tất cả nhân viên đều chết, lơ lửng trong khoang tàu. Chỉ còn cô gái nghiêm túc và lão làng nhí nhố trong không gian vô tận. Bóng tối im lìm cuốn lấy họ. Khi trận thiên thạch đầu tiên lao tới, Ryan – cô tiến sĩ bị ngã vào khoảng không và cứ thế lao đi lao đi mãi trong sự khiếp đảm tột cùng. Matt – đội trưởng của trạm, người thường xuyên tập luyện mình bằng cách chạy chơi ngoài không gian đã kịp thời tới cứu. Rồi anh dìu cô đi, từ từ, dần dần tới trạm vũ trụ tiếp theo.
Ryan hoang mang, Matt điềm tĩnh, họ đi bên nhau trong vũ trụ bao la. Khi mặt trời hé rạng qua trái đất, phủ một vành hào quang xanh hồng, Matt đã ngẩn ngơ để thấy cuộc sống của anh thật đáng giá, còn Ryan vẫn đang cuống cuồng nghĩ về cái chết ập đến. Nhưng người cuối cùng sống sót lại là cô. Khi đưa Ryan tới được trạm tiếp theo, Matt đã hết sạch nhiên liệu, anh tự cho mình rơi xuống, nhẹ nhàng bình yên. Ryan đã run sợ biết bao không chỉ vì cái chết của Matt, mà khủng khiếp hơn giờ đây cô chỉ còn một mình đơn độc. Cô cần kể cả một con hổ trên trên thuyền của mình.
Ryan chui vào trong tàu vũ trụ, cởi bỏ mọi thứ quần áo bảo hộ, tự co tròn mình, lơ lửng. Khuôn mặt cô giãn ra, thanh thoát, bình tâm, cảm tưởng chỉ 1 giây đó thôi, cô không còn nghĩ gì về mình, về Matt, về sự sống, cái chết, về cô con gái bé nhỏ của cô, về trái đất hay về vũ trụ nữa. Cô lơ lửng như đang ngủ, đắm chìm và tận hưởng sự yên ấm.
Hình ảnh của Ryan giống như hài nhi đang co quắp mình trong bụng mẹ. Nó trở về với nơi trú của mình, bình yên không lo lắng. Chỉ khi nào được sinh ra, con người mới đau khổ với thực tại để “Tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người”. Trịnh Công Sơn đã bao lần muốn trở lại trong bào thai, để xoa dịu những nỗi đau ở cuộc đời này. Hình ảnh Ryan lơ lửng, hững hờ trôi qua màn hình, là phút bình yên hiếm có trong phim. Sự yên lặng không mang tính chết chóc, hay hàm chứa sự nguy hiểm đằng sau. Sự yên lặng đỉnh cao của an toàn và tin tưởng.
Một phút ấy trôi qua, cuộc sống lại xộn xạo. Lửa ập tới, Ryan tìm cách thoát ra bằng cách tách phần phi thuyền và lái nó thẳng về phía trước. Khán giả thở phào. Ryan thở phào. Hệ thống làm ấm hỏng, Ryan luống cuống, khán giả chau mày. Trong vô cùng tuyệt vọng, Ryan tìm mọi cách để liên lạc với trái đất. Trong nỗ lực cùng kiệt, cô nghe thấy có tiếng người từ radio mà không hiểu người đàn ông đó nói gì. Cô nghe thấy có tiếng chó sủa. Cô mừng rỡ, cô sủa theo nó, vừa sủa vừa khóc. Ryan hú hét, đáp trả lại tiếng kêu của con chó, sung sướng như khi người ta gọi con chó nhà mình về ăn cơm. Hay như tung cái đĩa ra rồi huýt sáo gọi chó cưng mang tớ. Lần đầu tiên trong bộ phim, người ta thấy Ryan cười hạnh phúc, điều mà những câu đùa của Matt chưa bao giờ làm được.
Tiếng chó tru làm Ryan như trở về nhà, về ngôi nhà có đứa con gái đã mất của cô, về với cuộc sống xe cộ tắc đường, về với trái đất. Chỉ một tiếng kêu vang lên giữa con tàu cô đơn bỗng chốc đã kết nối Ryan về với hiện tại. Nó làm cho cô có lại khát khao sống, khao khát trở lại trái đất, khi gần như cô đã buông tay.
Đã có lúc Ryan đã tắt hết mọi công tắc, cô đã khóc, đã khoanh tay nằm đợi chết. Người ta nói chính giấc mộng mị thấy Matt đã thúc đẩy cô sống, nhưng tôi bảo đó là tiếng chó tru. Bởi Matt chỉ là ảo ảnh còn tiếng chó tru rất thật, giống như có thể sờ nấy, cầm nắm, níu giữ lấy. Tiếng chó tru khơi dậy lại tình yêu với trái đất, nơi cô trốn chạy. Tiếng chó tru là hiện thân của cuộc sống dưới kia, nơi luôn chờ đợi cô. Chỉ một tiếng chó thôi, Ryan như thấy phao cứu hộ giữa biển lênh đênh. Cô bám vào nó, cùng nó bơi qua đại dương bao la, về nhà.
Khi Ryan bước những bước chập chững sau cú rơi về trái đất, người ta òa lên nức nở “Cô ấy đã về nhà”. Họ biết rằng sau khi đối diện với cái chết, với cô đơn, với sợ hãi, Ryan sẽ bình tâm, trân trọng, và không còn ám ảnh bởi cái chết của con mình. Lúc đó thực sự, cô đã về nhà.
Gravity Thời lượng: 90 phút Đạo diễn: Alfonso Cuaron Diễn viên chính: Sandra Bullock, Geogre Clooney IMDB: 8.5/10 Nhận được rất nhiều sự khen ngợi và xứng đáng cho một đề cử Oscar năm nay |
Theo Trí Thức Trẻ
2013-12-04 05:48:51