Bài phát biểu của ông David Kilgour trước Knesset [Hội đồng Lập pháp] của Israel.
Từ trái qua : Shipping (Sarah) Lu, người sống sót từ trại lao động Trung Quốc ; Roy Bar-IIan, giám đốc Trung tâm Thông tin Pháp Luân Đại Pháp tại Israel; Nghị viên Mosche Feiglin, phó Phát ngôn viên của Quốc hội Israel; Ethan Gutmann, nhà báo điều tra và tác giả sách “Losing the New China” (ảnh do David Kilgour).
Ngày 17 tháng hai, 2014
Các nghị viên Knesset kính mến,
Cho phép tôi cảm ơn sự chào đón mà các bạn dành cho phái đoàn Canada gần đây. Chuyến viếng thăm và bài diễn văn của ngài thủ tướng của chúng tôi tại Knesset được đưa tin rộng khắp đất nước chúng tôi.
Cho phép tôi được nhắc lại bốn đoạn trích dẫn từ bài diễn văn:
“Canada về cơ bản ủng hộ Israel vì điều đó là việc làm đúng…Tình bằng hữu đặc biệt giữa Canada và Israel bén rễ trong các giá trị sẻ chia…Israel là quốc gia duy nhất ở Trung Đông mà từ lâu đã gắn bó với lý tưởng tự do, dân chủ và sự cai trị bằng luật pháp… khi (các giá trị phổ quát) bị đe dọa ở bất kỳ một nơi nào, thì có nghĩa là chúng đang bị đe dọa ở khắp mọi nơi”
Khi phẩm giá con người bị phủ nhận một cách nghiêm trọng ở Trung Quốc thì nó có thể đe dọa tất cả chúng ta, vậy nên tôi hy vọng các nhà lập pháp và nhân dân hai nước chúng ta sẽ làm những điều đúng đắn mà không có sự sợ hãi bị đặt nhầm chỗ.
Tất cả chúng ta trong liên minh quốc tế nhằm chấm dứt nạn cướp đoạt/buôn lậu nội tạng ở Trung Quốc có thể thấy hài lòng rằng các bạn đang tổ chức phiên điều trần quan trọng này.
Thời gian là cấp bách; tôi chắc chắn rằng những người đàn ông và đàn bà không mang tội lỗi gì hiện vẫn đang bị giết hại ở Trung Quốc, để nội tạng của họ có thể được đem bán.
Pháp Luân Công
Cộng đồng nạn nhân chủ yếu, Pháp Luân Công (hay Pháp Luân Đại Pháp) dùng một bộ các bài tập nhẹ nhàng cho thân thể. Đối với tinh thần, các nguyên lý cốt lõi là “Chân-Thiện-Nhẫn”, có tính tương đồng với nguyên lý của nhiều niềm tin tâm linh.
Pháp Luân Công được giới thiệu ra công chúng ở Trung Quốc vào năm 1992; nó phát triển trong bảy năm đến mức 70-100 triệu học viên theo ước tính của chính phủ. Hệ thống niềm tin của môn tập này khác biệt rất lớn với chủ nghĩa vô thần/duy vật của Đảng cộng sản.
Vào tháng bảy năm 1999, tổng bí thư Giang Trạch Dân phát động một cuộc vận động bạo lực với mục đích công khai là để “diệt trừ” Pháp Luân Công.
Một báo cáo của chính phủ Mỹ đã kết luận vài năm trước rằng ít nhất một nửa số tù nhân trong mạng lưới các trại lao động cưỡng bức rộng lớn khắp Trung Quốc – ước tính khoảng 350 trại – là học viên Pháp Luân Công. Những người từng bị giam giữ được phỏng vấn bởi David Matas và bản thân tôi trong nhiều địa điểm bên ngoài Trung Quốc liên tục chỉ ra rằng Pháp Luân Công là nhóm người lớn nhất ở trong các trại và bị đem riêng đi tra tấn và ngược đãi có hệ thống.
Hàng chục triệu học viên Pháp Luân Công hòa bình/phi chính trị từ mọi vùng miền và các ngành nghề khác nhau đã bị chính quyền Bắc Kinh đàn áp vô nhân đạo. Chính sách của chính quyền độc đảng là họ có thể bị giết hại theo yêu cầu mà không cần phải chịu trách nhiệm pháp lý.
Báo cáo độc lập
Vào tháng Năm năm 2006 Liên Minh Điều Tra Cuộc Đàn Áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc (CIPFG) đã nhờ David Matas và tôi điều tra về cáo buộc cướp đoạt/buôn bán nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống. Chúng tôi đã cho xuất bản hai báo cáo và một quyển sách, và đang tiếp tục điều tra vấn đề này. (Báo cáo đã được kiểm duyệt của chúng tôi được dịch sang 18 ngôn ngữ, bao gồm tiếng Do Thái, từ trang www.david-kilgour.com). Chúng tôi đã kết luận rằng chỉ riêng những năm 2000 đến 2005 có 41,500 ca cấy ghép được tiến hành ở Trung Quốc mà sự giải thích hợp lý duy nhất về nguồn nội tạng này là từ các học viên Pháp Luân Công.
Kết luận chính của chúng tôi là “cho đến ngày nay vẫn còn tình trạng cướp đoạt nội tạng trên quy mô lớn đối với các học viên Pháp Luân Công dù cho các học viên không hề sẵn lòng (…) Các nội tạng thiết yếu của họ, bao gồm thận, gan, giác mạc và tim, bị cưỡng đoạt lấy đi để bán với giá cao, đôi lúc là cho người nước ngoài, những người thường xuyên phải chờ đợi lâu dài để có được sự hiến tặng tình nguyện các nội tạng như thế ở đất nước họ”.
Bằng chứng về việc cướp đoạt/buôn bán nội tạng
Cho phép tôi đề cập chỉ một phần nhỏ trong các bằng chứng đã dẫn chúng tôi đến kết luận:
- Nhiều điều tra viên đã gọi nhiều cuộc điện thoại đến các bệnh viện, các trại giam và các cơ sở ở khắp Trung Quốc, tự nhận rằng mình là người nhà của các bệnh nhân cần cấy ghép tạng và hỏi rằng liệu họ có bán nội tạng của các học viên Pháp Luân Công hay không. Chúng tôi đã thu được các đoạn ghi âm và sao chép rồi dịch lại các lời thú nhận rằng nhiều cơ sở đang buôn bán nội tạng của các học viên Pháp Luân Công.
- Các học viên Pháp Luân Công, những người thoát khỏi Trung Quốc sau đó đã chứng thực rằng họ bị kiểm tra máu và nội tạng một cách có hệ thống khi ở trong các trại trên khắp đất nước. Điều này chắc chắn không phải là vì sức khỏe của họ, bởi vì họ thường xuyên bị tra tấn, nhưng nó là cần thiết cho hoạt động cấy ghép nội tạng và việc xây dựng một ngân hàng “người hiến tạng” sống.
- Trong một vài trường hợp, người nhà của các học viên Pháp Luân Công thấy được thân thể bị cắt xén của người thân của họ giữa lúc chết và hỏa táng. Các nội tạng đã bị lấy mất.
- Chúng tôi đã phóng vấn người vợ cũ của một bác sĩ phẫu thuật từ Tô Gia Đồn ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh. Anh ta [vị bác sỹ] kể với cô ấy rằng mình đã lấy giác mạc của 2,000 tù nhân Pháp Luân Công từ năm 2001 đến 2003. Anh ta nói rõ với cô ta rằng không ai trong số những người cung cấp tạng còn sống sót sau cuộc phẫu thuật do nhiều bác sĩ khác nhau đã lấy các nội tạng khác và thân thể của họ bị hỏa thiêu sau đó.
Sự đáp lại từ quốc tế
Nghị viện Châu Âu
Năm 2006, nghị viện Châu Âu tổ chức một phiên điều trần và thông qua một đạo luật lên án việc giam giữ/tra tấn các học viên Pháp Luân Công và bày tỏ quan ngại đối với các báo cáo về hoạt động thu hoạch nội tạng. Tại một phiên điều trần gần đây, ông Tunne Kelam của Hội Đồng Ngoại Giao lưu ý, “nếu chúng ta không nhận thức nghiêm túc về tội ác này thì chúng ta đã trở thành đồng phạm về mặt chính trị và về mặt đạo đức đối với những gì đang diễn ra”.
Mỹ
Kể từ năm 2011, đơn đăng ký visa không-nhập-cư trực tuyến của Mỹ (Mẫu DS-160) hỏi các ứng viên rằng họ có dính líu đến việc lạm dụng cấy ghép tạng không.
Vào tháng 7 năm 2013, nữ nghị sĩ Ileana Ros-Lehtinen (R-Fla.) và người đại diện Robert Andrews (D-N.J) đã trình ra Dự Luật 281 trong Ủy Ban Ngoại Giao, yêu cầu Trung Quốc dừng ngay việc buôn bán nội tạng từ các tù nhân của mình. Luật này nói thêm rằng, “các báo cáo liên tục và tin cậy về nạn thu hoạch nội tạng có hệ thống, được nhà nước phê chuẩn từ các tù nhân lương tâm không tình nguyện” là cơ sở cho sự quan ngại và sau đó cung cấp một bản tổng kết các bằng chứng vốn nối kết hầu hết hoạt động buôn bán nội tạng với một chiến dịch có ý đồ duy nhất là đàn áp và “xóa sổ” môn tu luyện Pháp Luân Công.
Israel
Knesset Israel đã thông qua một pháp chế đáng khâm phục nhằm cấm việc buôn bán và môi giới nội tạng. Luật này còn chấm dứt việc tài trợ qua hệ thống bảo hiểm y tế cho người Israel đi cấy ghép tạng ở Trung Quốc. Trong cuốn sách State Organs [Nội Tạng Quốc Gia], bác sĩ cấy ghép tạng Jay Lavee giải thích rằng điều luật của các bạn là một hành động đáp lại tình trạng lạm dụng cấy ghép tạng ở Trung Quốc. Israel hiện đang dẫn đầu chiến dịch chấm dứt nạn buôn bán nội tạng toàn cầu.
Ai-len
Ở Ai-len vào tháng Bảy vừa qua, Ủy Ban Đại Biểu Ngoại Giao và Thương Mại đã tiến hành một phiên điều trần và nhất trí thông qua một bản kiến nghị kêu gọi chính phủ Ai-len ủng hộ hành động của Liên Hiệp Quốc và Hội Đồng Châu Âu nhằm chấm dứt nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức ở Trung Quốc.
Úc
Tại nghị viện bang New South Wales, một pháp chế chống lại nạn buôn bán nội tạng được thông qua vào năm 2013, qua đó sẽ đưa ra tòa bất kỳ cư dân nào của bang mua một nội tạng bị buôn lậu ở bất cứ đâu. Vào tháng Ba năm ngoái, Thượng viện Úc đã thông qua một bản kháng nghị thúc giục chính phủ chống lại nạn buôn bán nội tạng ở Trung Quốc. Bản khiến nghị còn kêu gọi chính phủ làm theo ví dụ của nước Mỹ trong việc thi hành một yêu cầu visa mới.
Liên Hiệp Vương Quốc Anh
Dữ liệu máu và cấy ghép NHS mà tôi được kể, khẳng định rằng một số công dân Anh vẫn đến Trung Quốc để cấy ghép tạng và sau đó nhận được sự chăm sóc từ NHS. Đối với người Anh và những người ngoại quốc đến Trung Quốc để du lịch cấy tạng thì hy vọng rằng họ không hiểu được nỗi kinh hoàng được gây ra trên “người hiến tạng”.
Các tổ chức phi chính phủ
Nhiều tổ chức y khoa đã đưa ra các bản tuyên bố thúc giục các biện pháp nhằm chấm dứt nạn cướp đoạt nội tạng. Ví dụ, vào năm 2006 Hiệp Hội Y Khoa Thế Giới (WMA) yêu cầu Trung Quốc chấm dứt việc dùng tù nhân làm người hiến tạng. Gần đây chính sách của WMA bao gồm một đoạn văn nói rằng việc hiến tạng từ các tù nhân là không thể chấp nhận được ở các quốc gia nơi mà án tử hình được thực thi.
Tôi nên đưa lời tán dương đối với bác sĩ Jay Lavee và tổ chức Các Bác Sĩ Chống Thu Hoạch Nội Tạng Cưỡng Bức (DAFOH), những người có tiếng nói ở một số quốc gia.
Quan sát
Matas và tôi đang tham gia vào việc phỏng vấn trên phạm vi rộng những người tiếp nhận nội tạng và người nhà của họ. Những cuộc phẫu thuật hầu như được tiến hành trong bí mật. Người tiếp nhận và các mạng lưới hỗ trợ không được cho biết về danh tính của những người hiến tạng; cũng như họ không được cho thấy các văn bản đồng ý từ người hiến tạng. Danh tính của các bác sĩ phẫu thuật và nhân viên hỗ trợ thường không được tiết lộ, bất chấp sự đòi hỏi về thông tin.
Một người tiếp nhận tạng kể với chúng tôi rằng một bác sĩ quân đội, thiếu tá Tan, ở Thượng Hải đã kiểm tra sự tương thích của bảy quả thận trước khi tìm thấy được một quả thích hợp. Người bác sĩ sẽ rời khỏi bệnh viện trong bộ quân phục và sau đó trở lại với hộp đựng các quả thận.
Những lời giới thiệu
Liên minh quốc tế về chấm dứt việc mổ cắp tạng sẽ không ngừng làm việc, chừng nào hoạt động thương mại vô nhân đạo này ở Trung Quốc kết thúc hoàn toàn. Cho đến khi việc bị mất mặt công khai, thường đạt được thông qua nỗ lực ‘nêu tên và làm xấu hổ’ chính quyền độc đảng, chứng tỏ được sự hiệu quả, thì các quốc gia khác và những nhà lập pháp của họ có trách nhiệm chấm dứt sự đồng lõa với hoạt động ngược đãi vô đạo đức này bởi chính các công dân của mình.
Các chính phủ khác nên noi gương Israel bằng cách ban hành các biện pháp để kết án việc buôn bán nội tạng tại nước nhà hoặc ở ngoại quốc. Họ cũng có thể yêu cầu tường trình về ‘du lịch ghép tạng’, cấm nhập cảnh những kẻ dính líu đến việc buôn bán nội tạng, và ngăn cấm các công ty dược làm các xét nghiệm ở lĩnh vực cấy ghép tạng và thử nghiệm y khoa ở Trung Quốc.
Các thương nhân có trách nhiệm nên giảm việc giao thương và đầu tư vào Trung Quốc cho đến khi chính phủ của họ chấm dứt việc buôn bán nội tạng. Khi Bắc Kinh còn chỉ đạo tất cả các đại sứ quán của mình truyền bá sự thù hận và các thông tin giả mạo chống lại Pháp Luân Công thì làm sao có người có thể tiếp tục kinh doanh như bình thường? Khi làm như thế, họ đang tài trợ và nuôi dưỡng một chính quyền độc đảng vốn cướp đoạt nội tạng của các công dân của mình cho mục đích thương mại.
Việc đứng lên vì phẩm giá con người ở đây trong tất cả mọi trường hợp sẽ không gây tổn hại đến thương mại và các giao thương khác của một quốc gia với Trung Quốc. Hãy xét ví dụ của Na Uy, cộng hòa Séc và Canada. Khi Lưu Hiểu Ba được trao giải Nobel Hòa Bình vào năm 2010, chính phủ Na Uy đã nhận phải sức ép đáng kể từ đại sứ quán Trung Quốc ở Oslo, nhưng giải thưởng vẫn được trao và không có gì xảy ra mà ảnh hưởng đến nền kinh tế của Na Uy.
Những lời đe dọa tương tự được gửi đến cựu tổng thống Vaclev Havel khi ông mời Đạt Lai Lạt Ma đến Prague, nhưng vị giáo chủ đã đến và không có điều gì nguy hại cả. Thủ Tướng Harper nhận được nhiều lời đe dọa từ Bắc Kinh khi ông nói rằng mình sẽ không để “đồng đô la vạn năng” quyết định chính sách đối ngoại với Trung Quốc của chính phủ mình. Công ty Bombardier thông báo thương vụ lớn nhất từng có ở Trung Quốc vào cùng thời điểm mà các lời đe dọa đến từ chính quyền một đảng của Trung Quốc. Tôi nghĩ rằng một số nhân vật chủ chốt của đảng kính trọng các nhà lãnh đạo ở các quốc gia dân chủ dám đứng lên vì phẩm giá con người.
Nhiều người trong chúng ta và ở ngoài Trung Quốc nên có một ảnh hưởng lớn hơn trong vụ việc quan trọng này, không những vì nó là cần thiết để bảo vệ hàng nghìn con người khỏi bị giết hại, mà còn vì nó là tốt cho Trung Quốc và cộng đồng quốc tế trên tổng thể. Chúng ta đều muốn một đất nước Trung Quốc tận hưởng sự cai trị bằng luật pháp, phẩm giá cho mọi người và nền cai trị dân chủ.
Cảm ơn.
David Kilgour, JD
Theo theepochtimes