Văn hóa thần truyền
Tôi cả đêm không chợp mắt nổi, nằm miên man suy nghĩ. Việc này thật quá huyền hoặc rồi. Tôi chẳng qua chỉ là suy tưởng một chút thôi mà ai ngờ cuộc sống lại cấp cho tôi cơ hội được gặp cao nhân ẩn thế lánh đời. Vì sao nhiều người lên núi đều không gặp mà tôi chỉ khác họ chút ít thì lại được gặp? Các vị độc giả không cần phải nghi ngờ. Tôi gặp được họ đều đã có trong số mệnh. Sau này từ lời của vị đạo trưởng mà tôi biết được tôi với ông là có duyên phận kiếp trước, và kiếp này lại trùng phùng. Không phải là duyên trong nhân duyên vợ chồng, mọi người đọc từ từ rồi sẽ thấu tỏ.
Núi Võ Đang
Tiếp theo Phần 1
Sang ngày thứ hai tiểu đồng sáng sớm đã tới gọi tôi dậy. Cậu nói rằng đạo trưởng tìm tôi có việc. Cậu nói xong bèn đưa tôi một bộ y phục nữ ngày xưa bảo tôi mặc nó rồi đi ra bên ngoài chờ. Bộ quần áo này tay áo màu tím dài, còn váy thì chấm đất với các lớp, càng xuống dưới màu tím càng đậm, đến cuối thì gần như đen. Thực sự tôi thấy nó rất đẹp, cũng không biết diễn tả nó đẹp ra sao nữa, bộ y phục này có chút giống như tơ, mặc lên thì cảm giác trơn láng và thoải mái. Tôi mặc xong có chút cao hứng thầm nghĩ. trên đường lớn mà mặc bộ y phục này chắc sẽ gây chú ý lắm. Hiện tại thì ở đây là thâm sơn cùng cốc nên cũng không ai thấy.
Tiểu đồng trên đường đi hỏi tôi: Cô rất thích phải không?
Tôi nghe xong mặt đỏ như gấc ngượng ngùng cúi đầu im lặng.
Tiểu đồng nói: Sư phụ bảo tôi mang cho cô đó, tôi chưa thấy sư phụ đối xử tốt như thế này với người khác. Nói cho cùng thì quần áo hiện đại rất khó nhìn, Sư phụ tôi nói là muốn đưa cô đi tới một nơi nên cần phải thay y phục.
Tới trước cửa điện chờ một lát thì đạo trưởng đi tới. Ông hôm nay mặc bộ quần áo giống như đạo bào. Quần áo thuần một màu trắng thanh khiết nhìn rất cốt cách. Đạo trưởng nói: Có người bạn đã chờ cô từ rất lâu rồi. cô nên đi gặp ông ấy.
Tôi kinh ngạc nói: Là ai vây? Tôi lần này tự mình đi tới núi võ đang, không không có bạn bè nào đi cùng cả?
Đạo trưởng cười mà như không, chẳng trả lời câu hỏi của tôi. Ông quay người đi lên cầu, tôi vội vàng đi theo. Muốn sóng bước cùng ông mà không kịp, tôi vừa không biết đường lại cước bộ chậm. Còn đạo trưởng thì cứ như lướt đi vậy, chân không thấy chạm đất. Cũng may ông cố tình đi chậm để tôi theo kịp. Đi qua cây cầu nhỏ đầu tôi đã lấm tấm mồ hôi, tôi thầm nghi hoặc, không biết ông ấy muốn đi đâu nữa. Đây chẳng phải là xuống núi sao? Thuận tiện đuổi ta về, không để ta làm nhiễu việc thanh tu của ông? Nghĩ đến đó thì chân tôi đã dừng lại.
Đạo trưởng vẫn bước tiếp không quay đầu lại, ông nói với tôi: không phải đuổi cô đi. Chỉ là duyên chúng ta chưa hết. Lần này đưa cô đi gặp bạn cũ của cô, các vị đã rất lâu chưa gặp lại rồi.
Tôi trong lòng nghi hoặc thầm nghĩ : Cuối cùng là ai đây? làm gì mà thần thần bí bí vây, sao đạo sĩ không nói luôn….
Đạo trưởng nói: cô gặp ông ta, tự nhiên sẽ hiểu thôi. Đi thôi nào.
Đạo trưởng tiếp tục dẫn đường cho tôi, mà nói ra thì thật kỳ lạ, cảnh vật trên đường đi tôi trong đời chưa từng thấy qua bao giờ, lá cây bên đường có màu sắc rất lạ, hoa ở đây rất nhiều là chưa từng thấy. Đi được một lúc mà cảm giác như đi rất lâu rồi, loại cảm giác này giống như không tương ứng với thời gian trôi qua.
Cứ thế tôi và đạo trưởng đi qua đi lại rồi đột nhiên nhìn thấy trước mặt một ngôi nhà bằng gỗ nhỏ. Đạo trưởng quay người nói với tôi: Tới rồi!
Tôi cẩn thận đi theo đạo trưởng, không biết trước mặt là người ra sao. Đạo trưởng đi tới trước cửa thì gõ nhẹ, trong nhà truyền ra giọng nói rất giống người có bệnh: ai đó?
Đạo trưởng ứng lời: là tôi, tôi mang cô ấy tới rồi.
Người đó nghe xong lập tức đi ra mở cửa, lúc cánh cửa mở ra tôi giật thót mình. Động tác thật quá nhanh, vậy mà tôi còn tưởng trong nhà là người bệnh! Người mở cửa là một người đàn ông khỏe khoắn có vẻ ngoài vào khoảng 25 tuổi, trên người mặc bộ quần áo dài mầu vàng cổ xưa giống như trường bào. Nhìn không giống với người có bệnh, trước đó khi nghe âm thanh trả lời của anh ta tôi còn ngỡ là của một người già có bệnh nặng.
Đạo trưởng chỉ anh ấy và nói: anh ta tên là Hoàng Diễm là bạn cũ của cô đó.
Tôi nhìn anh ấy đầy nghi hoặc nói: Tôi không nhận ra anh.
Hoàng Diễm mời chúng tôi vào trong nhà, anh nói rằng muốn trao đổi với tôi vài chuyện.
Tôi cẩn thận nhìn Hoàng Diễm, tuy anh nhìn rất thân thiện hòa nhã và cũng nói rằng đã biết tôi từ lâu, nhưng trong lòng tôi xuất hiện tâm đề phòng và nghi hoặc.
Rồi Hoàng Diễm như đọc được suy nghĩ của tôi đột nhiên mở lời nói: Cô đã khác rồi, cô ngày xưa rất thuần tịnh, không ngờ bây giờ lại có nhiều nghi tâm vậy. Xem ra cô sau khi vào chốn phàm nhân đã trở thành một người bình thường rồi, một chút bản tính thuần chân lúc xưa đã không còn thấy đâu nữa.
Tôi ứng lại: Anh nói chúng ta đã biết nhau từ kiếp trước sao?
Hoàng Diễm nói: Đúng vậy, cô trước kia từng chuyển sinh qua long tộc ở trên trời. Long tộc là tôn giả trong nước, cũng là một dạng thần hộ pháp. Trong lúc Hoàng Diễm nói, ý thức của tôi đột nhiên mơ hồ nhớ lại ký ức xưa, giống như đi qua nơi tôi đã từng sống ở các không gian, nhìn thấy tất cả những chuyện ngày xưa…. mọi thứ ùa về….
(Còn nữa)
Thiện Dũng dịch từ Soundofhope.org
Tansinh.net