ĐĂNG TIN
logo
Online:
Visits:
Stories:
Profile image
Tác giả: BINVIET News
Trang tin cá nhân | Bài đã đăng
Lượt xem

Hiện tại:
1h trước:
24h trước:
Tổng số:
Quỵt tiền người khác, đã mất công danh lại thiệt thân
Wednesday, May 27, 2020 0:27
% of readers think this story is Fact. Add your two cents.


Người tính không bằng Trời tính”. Trên đời có những người chỉ tính cái nhỏ, không tính cái lớn, chỉ nhìn trước mắt, không nhìn cả đời, không muốn tích đức hành thiện, cuối cùng bị tổn hao phúc đức oan uổng.

Thời nhà Minh, ở phủ Thường Châu, Giang Nam có hai tú tài, một người là Khang Hữu Nhân, một người là Đinh Quốc Đống. Từ nhỏ hai người đã là bạn đồng song cùng đọc sách. Khang Hữu Nhân là người trung hậu, khiêm nhường, nói chuyện không lanh lợi lắm, văn tài cũng chỉ bình thường. Đinh Quốc Đống nói năng lanh lợi, lại giỏi viết văn, bình thường không tránh khỏi có vài phần đắc ý tự phụ.

Đạo nhà Đinh Quốc Đống hơi sa sút, nhưng vẫn có thể ăn no mặc ấm. Khang Hữu Nhân thì nghèo rớt mùng tơi, anh phải đến nhà người ta dạy học nuôi miệng. Hai người đã dự thi mấy lần nhưng đều không đỗ. Khang Hữu Nhân chỉ nói mình văn không đạt, công phu chưa đến nơi đến chốn. Đinh Quốc Đống mỗi lần thi trượt thì mắng chủ khảo có mắt như mù, không biết người có tài học, cứ kêu oan uổng mãi.

Đinh Quốc Đống gặp tiền đánh rơi, lòng tham nổi dậy

Năm đó lại đến kỳ thi mùa thu, hai người đã trên dưới 20 tuổi rồi, họ lập ý đều phải thi đỗ, hẹn nhau đồng hành, thuê một chiếc thuyền nhỏ đi Kim Lăng. Thuyền đến Trấn Giang thì gặp gió ngược không thể tiến lên được, đành dừng ở bên sông chờ đợi. Hai người bèn cùng nhau lên bờ tản bộ, thấy có ngôi chùa cổ thì liền bước vào.

Khang Hữu Nhân bước tới gần bệ Phật, thấy có một cái bọc vải màu xanh ở phía dưới bên tay trái, anh nhặt lên, cảm thấy khá nặng, bèn gọi Đinh Quốc Đống: “Lại đây xem, ở đây có đồ”.

Đinh Quốc Đống cầm bọc vải nhấc thử xem nặng nhẹ, sau đó mở ra xem, đủ 10 gói bạc, tính ra có đến trăm lạng. Đinh Quốc Đống vỗ vai Khang Hữu Nhân nói: “Cung hỷ phát tài rồi. Kiến giả nhất phận (mỗi người một phần), mau trở về thuyền đi”.

Khang Hữu Nhân nói: “Chỗ bạc này nhất định là do khách qua đường để quên, khẳng định là sẽ trở lại tìm, đợi ở đây trả lại họ mới đúng”.

Đinh Quốc Đống nói: “Đúng là đồ mọt sách. Mình đã nhặt được thì là của mình. Xưa nay đều nói nhặt được, nhặt được, Hoàng đế cũng không đoạt lại được. Mặc kệ họ có trở lại tìm hay không”.

Khang Hữu Nhân nói: “Không thể nói như thế được. Người mất của nếu dư dả thì còn tốt, nếu là người nghèo, hoặc gặp cấp nạn, dùng muôn phương ngàn kế mới có được, ngẫu nhiên đánh mất, không còn con đường nào nữa, thì sẽ có mối nguy hiểm tính mạng. Người xưa nói: Thấy của không tùy tiện lấy. Chính là ở của cải bất ngờ này thì cần phải giữ vững phép tắc. Đợi chờ ở đây, gặp người mất của trả lại họ, đó mới là việc chúng ta nên làm”.

Đinh Quốc Đống nói: “Anh nói đợi, đợi đến mấy giờ? Nếu họ không đến, lẽ nào cứ đợi mãi ở đây, chẳng phải làm lỡ công danh đại sự sao?”.

Khang Hữu Nhân nói: “Người mất bạc này chỉ vì trong lúc vội vã nhất thời đánh mất, sau này nghĩ ra ắt sẽ vội quay lại tìm. Hơn nữa thời gian thi còn cách xa, ở đây vài ngày cũng không ngại.” Đinh Quốc Đống nói: “Tôi không rỗi hơi đợi họ”. Khang Hữu Nhân nói: “Huynh không thoải mái thì huynh đến Nam Kinh trước, tôi một mình ở đây chờ là được rồi”.

Đinh Quốc Đống thấy bạn khăng khăng chờ đợi bèn giả ý nói: “Đợi để trả họ cũng là hảo ý của anh. Nhưng trong ngôi chùa cô tịch hoang dã, một mình anh ôm trăm lạng bạc ở đây, nếu gặp tiểu nhân, chỉ sợ ngay cả tính mạng của anh cũng không giữ nổi. Nếu anh nhất định phải đợi, chi bằng để tôi cầm chỗ bạc này cho anh, anh ở đây đợi người đến tìm, anh và người ấy cùng đến Nam Kinh lấy, đó mới vẹn toàn, chẳng tốt hơn sao?”.

Khang Hữu Nhân là người trung hậu, nghe nói có lý, nào có nghi ngờ bạn có lòng dạ khác, bèn nói: “Thế thì tốt nhất rồi”. Hai người cùng về thuyền, vừa lúc gió đã thuận, thuyền chuẩn bị đi, Khang Hữu Nhân liền đem số bạc đó giao cho Đinh Quốc Đống, cầm đồ dùng cá nhân quay trở lại chùa.

Khang Hữu Nhân giúp người giúp đến cùng

Vừa lúc gặp lão hòa thường coi chùa đi xa trở về, Khang Hữu Nhân liền nói với hòa thượng rằng: “Con có một người bạn hẹn gặp ở đây, lúc này chưa đến, nhất định sáng mai đến. Con muốn tá túc ở đây một đêm, tiền ăn tiền phòng sẽ giao theo lệ, không biết có được không?”. Hòa thượng đồng ý.

Ngày hôm sau, Khang Hữu Nhân cứ đứng đợi ở cửa chùa, không thấy có người vào, anh không rời một bước. Mãi đến chiều, chỉ thấy một người mặt mũi mướt mát mồ hôi, chạy đến điện Phật, nhìn quanh nhớn nhác, miệng không ngừng nói: “Sao thế nhỉ? Sao thế nhỉ?”. Khang Hữu Nhân ở bên đứng xem, trong lòng nghĩ: “Người mất bạc nhất định là anh ta rồi”. Thế là Khang Hữu Nhân bước tới hỏi: “Anh bạn, tại sao sốt ruột như thế này?”. Người đó thấy Khang Hữu Nhân là người nho nhã, bèn nói: “Không giấu gì anh, tôi họ Triệu, là người Trấn Giang, có một việc gấp. Phụ thân gặp nạn, cần gấp tiền bạc, tôi đành đem cầm cố ngôi nhà cũ, hôm qua đem trăm lạng bạc cầm nhà đi cứu phụ thân, ngồi ở đây một lúc rồi quên đem theo bạc, nghĩ là để rơi ở đây, do đó vội vàng đến, nhưng tìm không thấy, làm thế nào đây?”. Nói rồi anh ta khóc đau khổ.

Khang Hữu Nhân nói: “Xin đừng khóc nữa. Tôi hỏi anh, bạc gói như thế nào?”. Người kia nói: “Là mộc chiếc bọc vải màu xanh cũ, dùng dây thừng nhỏ tết, bênh trong có 10 gói, mỗi gói 10 lạng, đều được bọc bằng giấy vỏ dâu, để ở trong hộp, không biết làm sao rơi mất”. Khang Hữu Nhân nói: “Đã là như thế thì đừng lo, tôi nhặt được ở đây, trả lại cho anh là được rồi”. Người kia nói: “Quả là anh nhặt được, muốn trả lại tôi à?”. Khang Hữu Nhân nói: “Nếu tôi không muốn trả lại anh thì đã đi từ lâu rồi, sao phải đứng chờ ở đây làm gì?”. Người kia vội vàng quỳ xuống khấu đầu tạ

Tin nổi bật trong ngày
Tin mới nhất

Register

Newsletter

Email this story

If you really want to ban this commenter, please write down the reason:

If you really want to disable all recommended stories, click on OK button. After that, you will be redirect to your options page.