Em không muốn nói và cũng chẳng muốn nghe ai nói. Trong mái ấm nhỏ bé của mình, nhiều khi anh có cảm giác vợ mình là người… vô hình. Và anh luôn cảm thấy lẻ loi trong chính ngôi nhà của mình.
Ngày mới quen nhau, lúc đầu anh cũng thắc mắc vì cả buổi tối em chỉ tham gia vài câu. Đổi lại, em lặng im lắng nghe và cười rất tươi tỏ ra hưởng ứng. Em không chỉ xinh đẹp, thông minh, mà còn siêng năng và có óc thẩm mỹ. Anh tự hào và hạnh phúc vì em biết bao. Anh cố tự biện minh rằng, vợ mình ít nói thì mình không phải gãi đầu, gãi tai cố tìm lời giải thích cho một “tội lỗi” nào đó như mấy thằng bạn.
Nhiều lần anh tìm cách gần gũi em bằng việc phụ giúp những việc lặt vặt, em lại gạt đi: “Anh lên nhà chơi với con giúp em”. Sao cả nhà mình không cùng làm việc cho xong rồi quây quần bên nhau như bao gia đình khác? Em biết con cần có người bên cạnh, sao không cùng anh nghe con kể chuyện? Con gái mình đã bốn tuổi, cái tuổi suốt ngày có những thắc mắc, vậy mà chỉ có thể thủ thỉ hỏi ba vì mẹ cứ dửng dưng. Anh góp ý, em đáp lại gọn lỏn: “Em không làm được”. Việc gì em cũng làm được, sao cái việc hỏi han, chia sẻ vài câu với những người thân yêu bên cạnh lại khó đến vậy? Anh sợ con gái mình lớn lên cũng ít nói đến lạnh lùng như em. Anh rất sợ ngôi nhà của mình sẽ trở thành quán trọ của những người không muốn nói với nhau nửa lời.
Em có biết vì sao anh hay dẫn con sang nhà các bạn anh vào những buổi tối rảnh rỗi không? Vì cả anh và con đều thèm cái không khí vui vẻ, đầm ấm của gia đình người khác. Mỗi khi ra về, con lại thỏ thẻ: “Mai ba đưa con sang nhà cô Hương nữa nhé, cô ấy kể bao nhiêu chuyện cho con nghe. Cô ấy vui lắm, cô ấy…”. Tim anh đau nhói. Con mình đang ngày càng xa cách mẹ…