Ảnh minh họa
Trước đây, việc đưa rước con đi học do tôi đảm nhiệm, nhưng từ khi tôi được cơ quan cho đi học nâng cao nghiệp vụ thì nhiệm vụ này được giao lại cho anh ấy. Tôi rất mừng vì chồng tôi cũng sốt sắng nhận công việc mới này. Nhưng, vui chưa trọn một ngày thì nỗi lo ập đến. Mỗi chiều, sau khi tan sở, chồng tôi ghé trường đón con và chở thằng bé 4 tuổi thẳng đến… quán nhậu.
Tôi giật mình khi con khoe: “Ba đi nhậu vui lắm, ngày mai mẹ đi nhậu với ba nghe mẹ”. Thằng bé kể, nó được ba cho ngồi bên cạnh. Khi ba và các chú “dzô” thì thằng bé cũng được “dzô” một miếng mồi.
Tàn tiệc, ba ngà ngà thì con cũng “say mồi”, về nhà không ăn cơm để rồi đến nửa đêm thằng bé lại khóc vì đói bụng hoặc đau bụng do ăn toàn mồi nhậu: mực nướng, tôm nướng, gỏi xoài… Chưa đầy một tháng, thằng bé sụt gần 2kg, lại học được tiếng “Đan Mạch”, nói bậy gần như một bợm nhậu (trẻ con vốn rất giỏi bắt chước).
Tôi cự không cho chồng đem con theo nhậu, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe và tính cách của con thì anh hứa nhưng chỉ vài hôm, chiến hữu gọi điện thoại “í ới”, anh lại chở con đi tiếp. Lần này, anh cho rằng mình có quan tâm đến sức khỏe của con khi đã… gọi cơm cho con!
Vừa giận, vừa xót con, tôi lại gây với chồng. Anh bao biện: “Anh đã gọi cơm cho con, cũng dặn bạn bè hạn chế chửi thề, nói bậy. Bạn anh cũng dẫn con theo mà vợ nó có nói gì đâu?”.
Đến nước này thì tôi chỉ biết kêu trời. Tôi định bỏ học để ở nhà trông con thì anh lại hứa: “Sẽ luôn tạo điều kiện để vợ phát triển sự nghiệp”, nhưng tạo điều kiện theo cách của anh làm sao tôi yên tâm học?
Làm thế nào để anh bỏ hoặc nhận ra hành động của mình là sai thì tôi chưa thể và cũng chưa biết phải làm thế nào vì cứ đụng đến chuyện này là vợ chồng lại gây gổ.