Thực vật cũng có cảm tính
Một ngày, Backster nối một máy dò nói dối với những chiếc lá của cây huyết dụ, thường được biết với cái tên “cây rồng”. Ông muốn biết sau bao lâu thì những chiếc lá phản ứng khi ông tưới nước vào rễ của cây. Trên lý thuyết, một cái cây sẽ gia tăng tính dẫn và giảm sự kháng cự khi nó hấp thụ nước, và đường cong được ghi lại trên biểu đồ sẽ có hình hướng lên. Nhưng sự thật là, đường vẽ lại cong xuống dưới. Khi một máy dò nói dối được nối vào cơ thể người, bút vẽ sẽ ghi lại những đường cong khác nhau phụ thuộc vào sự thay đổi trong tâm trạng con người. Sự phản ứng của cây huyết dụ cũng lên xuống như là tâm trạng con người. Dường như nó rất hạnh phúc khi được uống nước.
Thực vật có tri giác ngoại cảm
Backster muốn biết liệu thực vật có thể có phản ứng nào khác không. Theo kinh nghiệm của ông, Backster biết rằng có một cách tốt để gây ra phản ứng mạnh mẽ đó là lấy người này để đe dọa người kia. Vì vậy, Backster nhúng lá cây vào nước cà phê nóng. Không có phản ứng nào xảy ra. Ông bèn nghĩ ra một điều đáng sợ hơn: đốt chiếc lá mà được nối với máy dò nói dối. Với ý nghĩ này, thậm chí trước khi ông làm thí nghiệm, một đường cong lập tức được vẽ lên giấy. Khi ông trở lại với một bao diêm, ông thấy một đường cong khác xuất hiện. Dường như khi cái cây thấy ông quyết tâm đốt nó, nó đã rất sợ sệt. Nếu ông do dự hay ngập ngừng khi muốn đốt cái cây, phản ứng được ghi lại bởi máy dò nói dối là không rõ ràng. Và khi ông giả vờ đốt chiếc lá, cái cây hầu như không có phản ứng gì. Cái cây thậm chí còn có thể phân biệt được ý định thực sự hay là sự giả vờ. Backster gần như đã chạy ra ngoài phố và hét lên rằng: “Thực vật cũng có cảm tính! Thực vật cũng có cảm tính!” Với khám phá đáng kinh ngạc này, cuộc sống của ông đã thay đổi mãi mãi.
Sau này, khi Backster và đồng nghiệp làm các thí nghiệm khắp đất nước với các dụng cụ khác nhau và các loại cây khác nhau, họ đã quan sát được những kết quả tương tự. Họ khám phá ra rằng thậm chí nếu lá cây bị bứt ra hay bị cắt thành từng mảnh, phản ứng tương tự cũng xảy ra với những mảnh lá này khi chúng được đặt gần điện cực của máy dò nói dối. Khi một con chó hay một người thiếu thân thiện thình lình bước vào, cái cây cũng lại có phản ứng.
Thực vật là chuyên gia về phát hiện nói dối
Nhìn chung, khi tiến hành thí nghiệm với máy dò nói dối, các cực được nối vào người bị tình nghi và người bị tình nghi được hỏi các câu hỏi đã được thiết kế tỉ mỉ. Ai cũng có một phần minh bạch của mình, thường được gọi là “lương tri.” Vì vậy, không kể là bao nhiêu lý do và cớ mà một người viện vào, thì khi nói dối hay thực hiện một hành vi xấu, người đó biết rõ rằng đó là một sự lừa dối, hay một hành vi xấu. Do đó, trường điện của thân thể người đó thay đổi, và sự thay đổi này có thể được ghi lại bởi các thiết bị.
Backster đã làm một thí nghiệm, trong đó ông nối máy dò nói dối vào một cái cây và rồi hỏi một người vài câu hỏi. Kết quả là, Backster đã khám phá ra rằng cái cây có thể nói được người ấy có nói dối hay không. Ông hỏi người đó năm sinh, đưa cho anh ta bảy sự lựa chọn và hướng dẫn anh ta trả lời “không” với tất cả số đó, trong đó có một câu trả lời đúng. Khi người đó trả lời “không” với năm sinh chính xác, cái cây có phản ứng và một hình chóp nhọn trên giấy được vẽ ra.
Tiến sĩ Aristide Esser, trưởng nhóm nghiên cứu y tế thuộc Bệnh viện bang Rockland tại New York, đã làm lại thí nghiệm này bằng cách hỏi một người đàn ông một câu hỏi mà có câu trả lời không chính xác ở phía trước một cái cây mà anh ta đã chăm sóc nó từ khi nó mới nảy mầm. Cái cây không che dấu cho người chủ của nó chút nào. Câu trả lời không chính xác được phản ánh ở biểu đồ được vẽ trên giấy. Ông Esser, người không tin Backster, đã tận mắt chứng kiến rằng lý thuyết của Backster là hoàn toàn đúng đắn.
Thực vật có thể nhận ra con người
Để kiểm tra xem liệu một cái cây có thể nhận ra các đồ vật hay không, Backster đã gọi tới sáu sinh viên, bịt mắt họ, và yêu cầu họ rút thăm từ một chiếc mũ. Một trong số các sự lựa chọn có hướng dẫn về việc nhổ rễ hai cái cây trong phòng và phá hoại nó bằng cách dẫm chân lên. “Kẻ sát nhân” phải làm điều đó một mình, và không ai biết được danh tính của thủ phạm, bao gồm cả Backster. Bằng cách đó, cái cây còn lại không thể cảm nhận được ai là “kẻ giết người” từ ý nghĩ của mọi người. Thí nghiệm được thiết kế để cái cây sẽ là nhân chứng duy nhất.
Khi cái cây còn lại được nối vào một máy dò nói dối, mỗi sinh viên được yêu cầu phải đi qua nó. Cái cây không có phản ứng gì với năm sinh viên. Khi người sinh viên đã thực hiện hành vi `tội ác’ đi ngang qua, bút điện tử bắt đầu vẽ một cách điên cuồng. Phản ứng này chỉ ra cho Backster rằng những cái cây có khả năng ghi nhớ và nhận diện con người hay đồ vật mà làm hại chúng.
Xúc cảm từ cự ly xa
Cây cối có một mối liên hệ mật thiết với chủ sở hữu chúng. Lấy ví dụ, khi Backster trở về New York từ New Jersey, ông thấy trên biểu đồ ghi lại rằng tất cả những cái cây của ông đều đã có phản ứng. Ông tự hỏi liệu những cái cây có chỉ ra rằng chúng cảm thấy “nhẹ nhõm” hay “chào đón” khi ông trở về hay không. Ông để ý rằng thời gian mà những cái cây phản ứng là thời điểm mà ông đã quyết định trở về nhà từ New York.
Xúc cảm với đời sống ở mức vi quan
Backster đã khám phá ra rằng đường cong cố định tương tự sẽ được vẽ trên biểu đồ khi cây cối dường như cảm giác được cái chết của bất kỳ một mô sống nào, thậm chí ở mức tế bào. Ông tình cờ chú ý đến điều này khi ông trộn mứt vào sữa chua mà ông định ăn. Dường như, chất bảo quản có trong mứt đã giết chết một vài vi khuẩn gây men trong sữa chua, và những cái cây có thể cảm thụ được điều này. Backster cũng đã khám phá ra rằng cây cối có phản ứng khi ông đổ nước nóng vào bồn. Dường như chúng cảm thụ được cái chết của những vi khuẩn ở trong đường ống nước. Để kiểm nghiệm giả thuyết này, Backster làm một thí nghiệm và thấy rằng khi tôm biển được cho vào nước sôi thông qua một cỗ máy tự động và không cần con người tham gia, cây cối có một phản ứng rất mạnh mẽ.
Nhịp đập tim của một quả trứng
Lại trong một lần tình cờ, Backster để ý đến các phản ứng của cây cối khi ông đập một quả trứng. Ông quyết định theo đuổi thí nghiệm này và nối quả trứng với thiết bị của ông. Sau chín giờ đồng hồ, biểu đồ ghi lại được nhịp đập tim của một bào thai gà con – từ 160 đến 170 nhịp đập trong một phút – tương đương với bào thai gà con ở trong lò ấp trứng từ ba đến bốn ngày. Tuy nhiên, quả trứng này là một quả trứng chưa được thụ tinh mà ông mua trong cửa hàng. Cũng không có hệ thống tuần hoàn máu ở bên trong quả trứng đó. Backster liệu có thể giải thích như thế nào về xung động [nhịp tim] của quả trứng này?
Trong các thí nghiệm được tiến hành bởi Trường Y của Đại học Yale trong những năm 1930 và 1940, người mà sau này là giáo sư Harold Saxton Burr đã khám phá ra rằng có tồn tại trường năng lượng xung quanh thực vật, cây cối, con người, và các tế bào. Backster nghĩ rằng các thí nghiệm của Burr có thể đưa ra câu trả lời cho quả trứng của ông. Ông đã quyết định đặt qua một bên các thí nghiệm với cây cối của ông trong một khoảng thời gian và thay vào đó bằng các thí nghiệm với trứng, qua đó tìm hiểu các vấn đề liên quan đến nguồn gốc của sự sống.
Theo chanhkien.org