Mất công săn đại gia là để có tiền ăn chơi cho đỡ phí đời nhan sắc, nhưng nhiều chân dài chưng hửng khi biết “lão gia” thuộc loại “đếm củ dưa hành”.
“Làm bồ đại gia tha hồ tiêu tiền, du lịch, mua sắm xả láng, khi chán thì cũng được cho nhà cho xe coi như quà chia tay”, Phương, một nhan sắc đang tìm người “bảo trợ” nói. Cũng vì nghĩ như Phương nên rất nhiều cô gái đẹp cố kiếm bồ giàu, không biết rằng chẳng phải vị đại gia nào cũng chịu chơi.
Đại gia hóa “trùm sò”
“Đời nó thế là ấm rồi!”, đám bạn nói thế khi Quyên trở thành bồ của ông Đạo, 55 tuổi, chủ một doanh nghiệp cực kỳ phát đạt. Bản thân Quyên cũng thở phào: Thế là chấm dứt cảnh ăn uống kham khổ dành tiền mua váy áo, phấn son để “nâng cấp” mình trong mắt đàn ông; giờ là lúc tung tăng ở các trung tâm thương mại, nằm dài ở resort, đi nước ngoài như đi chợ, và tích cóp chút tiền bạc, nữ trang “chàng” tặng làm vốn phòng thân.
Mở đầu cho cuộc tình, ông Đạo đưa Quyên đi shopping, sắm cho cô từ quần áo, phụ kiện đến nữ trang, từ đầu đến chân toàn đồ đắt tiền, khiến cô như bay lên mây. Hóa ra đây không phải là “hoạt động thường xuyên” của đại gia Đạo. “Chỉ mỗi lần ấy là xông xênh. Sau đó em muốn mua gì lão ấy cũng kêu bận, chưa hộ tống được, bảo đưa tiền em tự mua thì kêu anh thích đi cùng cho tình cảm. Mấy lần như vậy, em biết ngay là mình đen rồi, vớ phải trùm sò rồi”, Quyên hậm hực.
Được ít lâu, Quyên bắt đầu cáu bẳn, ra mặt kêu ca là thiếu thốn, đòi bồ cung ứng. Thế là “lão gia” quay ra chê người tình hoang phí. Cô nàng đành bấm bụng nghĩ sẽ “moi” gián tiếp bằng các khoản khác như tiền đi học tiếng Anh, tiền khám chữa bệnh, giúp đỡ mẹ ốm… nhưng mỗi lần đưa tiền là một lần ông vặn vẹo đủ điều, rồi xin 10 thì chỉ đưa ba, bốn. Tiền sinh hoạt ông đưa cũng chẳng dư nhiều để cô có thể “cắt xén”.
“Chắc lão này từng khổ cực, thiếu thốn thời bao cấp nên quen thói dè sẻn”, Quyên tự an ủi, nhưng rồi cũng không chịu nổi đến quá nửa năm. Cô bỏ đi và tự nhủ sẽ kiếm một anh bồ trẻ để tính khí thoáng hơn.
Một căn hộ lừa được mấy “chân dài”
Ngay khi “chinh phục” được Ánh Hồng, cô gái miền núi có nhan sắc đài các như diễn viên điện ảnh, ông Hải đưa cô đến căn hộ cự kỳ sang trọng: “Căn hộ này thuộc về em, là món quà thể hiện tình cảm của anh”. Ánh Hồng nghĩ mình nằm mơ. Tìm hiểu trên mạng, biết căn hộ giá hàng chục tỷ đồng, cô càng biết ơn người tình, nghĩ mai này có “thất cơ lỡ vận” thì đổi sang căn ít tiền hơn, lấy tiền chênh lệch để sống cũng đã khá ổn.
Vấn đề bây giờ là sang tên căn hộ cho cô để “chắc ăn”. Nghe người tình bé nhỏ nhắc khéo, đại gia hồ hởi nói ngay: “Rồi, mai chúng mình đi luôn”. Nhưng sáng hôm sau, ông vội vàng đi “có việc gấp”, xin lỗi rối rít, hẹn xong việc sẽ đi lo chuyện giấy tờ nhà. Thấy ông bận mấy ngày liền, Ánh Hồng cũng không tiện nhắc. Mấy tháng sau, cô giục thì ông à lên một tiếng: “Anh bận lu bu quên mất, tuần này anh kín lịch rồi, đầu tuần sau em nhé”. Nhưng sang tuần, ông Hải lại đi công tác.
Đến lần nhắc nhở sau đó, người tình của Hồng nói vì không có thời gian nên ông đã nhờ cậu trợ lý giải quyết chuyện này: “Cậu ấy sẽ lo hết, em không phải động một ngón tay, chỉ ít ngày là giấy tờ giao tận tay em”. Thời gian trôi qua, vụ sang tên vẫn giẫm chân tại chỗ vì “giấy tờ có trục trặc, cậu trợ lý đang chạy”. Cứ như thế, ròng rã hai năm trời Hồng vẫn chưa được cấm giấy tờ sở hữu căn hộ “của mình”, cho đến lúc ông Hải chán cô và kiếm cớ chia tay.
Sau này, tình cờ gặp một cô gái từng là bồ của ông Hải, Ánh Hồng mới biết cô này cũng từng được ông hứa tặng căn hộ đó và uổng công giục ông ta sang tên cho mình.
Vợ đại gia vẫn đi xe máy
Cũng “săn” được đại gia nhưng Thảo “đẳng cấp” hơn Hồng và Quyên vì cô được cưới xin hẳn hoi, về làm bà chủ trong tòa biệt thự có hồ bơi tuyệt đẹp. Có được phúc phận này vì Thảo là chân dài có tri thức, tốt nghiệp đại học hẳn hoi, về làm việc trong một tổng công ty lớn và may mắn lọt mắt xanh ông chủ. Vì chồng đã có tuổi nên cưới xong, Thảo được khuyến khích đẻ một lèo ba đứa con, vì hai đứa đầu là gái. Suốt 5 năm liền chỉ quanh quẩn với con cái, đến khi đứa con út hơn một tuổi, Thảo bắt đầu muốn “tung tẩy” một chút và nhận ra là mình đang mất tự do vì không có tiền.
Cô bạn thân của Thảo kể: “Sau mấy năm ở nhà, giờ ra đường nó phải sắm một loạt quần áo, giày dép, túi ví, mỹ phẩm… xin chồng thì ông ấy chỉ đưa có chục triệu. Mà ngoài chuyện mua sắm, đã ra ngoài là có đủ thứ phải chi tiền. Thế nên nó đòi đi làm. Từ hồi cái Thảo đi làm, lão chồng tuyệt không cho tiền vợ nữa, trừ các khoản chi cho con và sinh hoạt gia đình. Mang tiếng là vợ đại gia mà nó chi tiêu cũng tùng tiệm vì lương không cao”.
Hiện Thảo vẫn đi lại bằng chiếc xe máy mà cô “đắp chiếu” mấy năm nay. Thỉnh thoảng bạn bè, chị em cô vẫn “xúi” chồng Thảo mua ô tô cho vợ, nhưng anh bảo đường Hà Nội hay bị tắc, đi xe máy cho cơ động để còn về chăm con. Từ khi biết tính chồng, Thảo bắt đầu thay đổi ý nghĩ “nhờ chồng”. Cô đi học thêm để có vị trí công việc cao hơn, dự tính sẽ tìm cách tự tạo cho mình chút tài sản.
“Để mai sau có bề nào thì không phải phụ thuộc”, Thảo nói, “Chồng giàu thật nhưng cũng chẳng phải tiền của mình, nếu dựa vào đấy thì mất hết cả tự trọng lẫn tự do”.
(Theo Đất Việt)
(Theo zing)