Mùa đông lạnh thấu tim gan, cơn mưa phùn lất phất làm ướt những cọng tóc lơ thơ. Dáng ông gầy gộc gò lưng trên chiếc xe đạp cũ mềm. Người qua đường thấy da thịt ông tím bầm vì lạnh, nhưng sao đôi môi ông lại nở một nụ cười hạnh phúc?!
Chiếc xe đạp cô đơn dựng bên một bức tường. Ông bước vào khuôn viên nhỏ nhắn được bao quanh bởi những viên gạch nhỏ. Ông cúi xuống tỉ mẩn nhổ những cây cỏ dại mọc trên ngôi mộ, như cách ông chăm chút cho tình yêu của mình ngày bà còn sống. “Tôi lại đến thăm bà đây…”, chất giọng trầm buồn sưởi ấm cả không gian lạnh lẽo.
Một chiếc nhẫn ông trao bà hai lần. Ngày cưới, chiếc nhẫn tặng cho một hạnh phúc tròn đầy, và ở tuổi 60, ông tặng bà lần nữa. Tình yêu giản dị như sợi chỉ đỏ xuyên suốt cuộc đời ông. Ông nhớ bà khi rạng ngời sánh bước cùng ông thời trai trẻ, và ông nhớ cả mùi hương trầu phả vào trong da thịt bà lúc tuổi xế chiều. Bà chưa bao giờ biết đến nước hoa hay son phấn, nhưng ông yêu cái mùi nồng của trầu, yêu cái chất riêng rất tự nhiên ấy.
Bà bẽn lẽn, ngại ngùng, dù bà đã cố xô những nếp nhăn để che đi đôi gò má xương xương đang ửng hồng, nhưng đâu thể làm gì khi con tim tuổi già vẫn còn thổn thức. Ông bối rối đưa chiếc nhẫn về phía bà. Đám con cháu ồ lên vỗ tay râm ran. Hơn 30 năm nay, tay bà không bao giờ tách rời chiếc nhẫn ấy. Nhưng khi nhận nó lần nữa từ ông, bà thấy xao xuyến như lúc ông cầu hôn bà ngày trước. Chỉ khác một điều, bây giờ chiếc nhẫn được khắc thêm chữ “Cảm ơn em…”. Ông không quan tâm người ta mỉa mai ông già còn bày đặt lãng mạn, ông chỉ cần thấy bà cười và hạnh phúc. Với ông, thế là đủ. Đâu phải tuổi già thì không được phép yêu? Đâu phải chỉ khi trẻ, con người ta mới được tặng nhau những món quà bất ngờ? Tấm lòng và sự cảm ơn, ông dành trọn cho người đã đi cùng ông gần hết cuộc đời.
Ông chăm chú dọn dẹp ngôi mộ, miệng không ngớt kể chuyện xưa. Mưa vẫn lất phất rắc đều lên ngôi mộ. Ông không gạt những giọt nước mưa vô tình lăn trên má. Có chăng nó cũng chỉ đang sẻ chia chút nỗi niềm của một mối tình già mà thôi. Bây giờ, người ta chỉ quan tâm đến những vồ vập khi mới yêu, có ai còn để ý một ông lão ngồi đây, gặm nhấm nỗi cô đơn của người ở lại. Ông cất tiếng hát, từng tiếng một vang ra khó nhọc. Nhưng ông vẫn hát, bài ca ấy ông luôn chỉ dành cho một người.
Thắp nén hương cho lời tạm biệt. Ông quay lại nhìn khuôn viên nhỏ của bà một lần nữa. “Hẹn gặp lại…”, giọng ông nghẹn ngào vọng vào trong tiếng mưa. Bóng ông khuất dần sau con đường dài hun hút.
Hôm sau, người ta lại thấy dáng vẻ gầy gò quen thuộc của ông lão với nụ cười hạnh phúc trên môi. Và họ biết ánh mắt xa xăm ấy đang hướng về đâu, về phía một khuôn viên nhỏ phảng phất hương trầu.
(theo PLXH)