Những di chỉ phát hiện được từ tàn tích của một thành phố Parthia có vị trí tại ngoại ô thành phố Baghdad hiện đại bao gồm một cục pin cổ đại có niên đại từ năm 250-224 TCN [1]. Nhưng thành phố này còn nắm giữ những điều đáng kinh ngạc hơn nữa – một phát hiện còn chấn động hơn đã được báo cáo mới đây.
Tại cùng địa điểm nơi cục pin cổ đại được tìm thấy, một thấu kính quang học bóng loáng đã được khai quật. Nó có bề rộng đường kính cỡ hai ngón tay và rất trong. Các cuộc kiểm tra đã xác định nó là một thấu kính được đánh bóng. Qua thời gian, các phần gắn liền với chiếc thấu kính đã bị mất, và chỉ còn lại thấu kính, hơi bị nứt. Chiếc thấu kính cổ nhất được biết đến này hiện nay đang ở trong Bảo tàng Anh. [2]
Trong sách giáo khoa, chúng ta được dạy rằng kỹ thuật đánh bóng thấu kính cổ nhất xuất hiện vào thế kỷ 16 tại Châu Âu. Tuy nhiên, chiếc thấu kính này lại là di chỉ cổ đại với 2.200 năm tuổi.
Những người Baghdad cổ đại đã làm chiếc thấu kính này có kiến thức tạo hình thủy tinh và đánh bóng như các nghệ sĩ và khoa học gia ngày hôm nay. Họ đã có thể làm chảy vật liệu thủy tinh, cho ra hình dạng mong muốn sau khi xử lý, và đánh bóng sản phẩm hoàn thiện tới một độ trong rất cao. Nếu họ không biết làm sao để đánh bóng thủy tinh, thì tại sao họ lại làm được một chiếc thấu kính trong như vậy? Nhà văn Erich Von Daniken cho biết: “Tôi tin rằng có một xã hội văn minh cao thời cổ đại mà vẫn chưa được biết tới.”
Hình 4: Một nhân viên bảo tàng cầm chiếc thấu kính trong tay. Ngón giữa của ông có thể thấy rõ ở mặt sau thấu kính, cho thấy độ trong rất cao của nó. (Ảnh: Bảo tàng Anh)
Tham khảo:
1. William R. Corliss, Ancient Man: A Handbook of Puzzling Artifacts, Sourcebook Project Pub, September 1977.
2. Erich Von Daniken, Chariots of the Gods, Berkley Pub Group, August 1987.
Tác giả: Wei Yu
Theo chanhkien.org