Sử Hạo (1106 – 1194), tự là Trực Ông, đại thần của triều đại Nam Tống, là một thi sỹ, người huyện Minh Châu Ngân. Làm tiến sĩ vào năm Thiệu Hưng thứ mười lăm của triều đại Nam Tống (1145), đảm nhiệm quốc tử tiến sĩ, tham gia chính sự. Từng là thầy dạy học trong Đông cung của Tống Hiếu Tông, quan đến Hữu Thừa Tướng, phong Ngụy Quốc Công.
Lúc Thừa tướng Sử Hạo thi đậu khoa cử, vừa tròn 40 tuổi. Trước lúc thi đậu, gia cảnh ông cực kỳ nghèo khó. Có một năm, đêm giao thừa, ông tận lực chuẩn bị một ít đồ ăn thờ cúng tổ tiên, lễ bái tổ tiên xong ông chìm vào giấc ngủ. Trong lúc nằm mộng ông giống như ở trong kinh thành, có hai hàng ngựa chở quý nhân đến tuyên gọi ông, thúc giục ông đi nhanh hơn, Sử Hạo liền đi theo bọn họ vào phía dưới bên trong Đại Điện.
Có một người giống đế vương ngồi ở chính giữa, hai bên trái phải hai hàng tùy tùng đứng thẳng với trang phục hoa lệ, dung nhan đoan trang, khung cảnh long trọng. Hai quý nhân dẫn Sử Hạo tiến lên cầu kiến, thi lễ dập đầu bái kiến, nghi lễ bái triều rất giống với nhân gian. Hai bên đại điện bài trí một bàn dài, bên trên đặt để đủ loại dụng cụ bằng vàng bạc, long lanh chói mắt.
Chỉ chốc lát sau, tùy tùng trên đại điện truyền lời, tuân theo thánh chỉ ban thưởng cho Sử Hạo thêm nhiều tiền vàng, tiền bạc, tổng cộng bốn trăm bảy mươi thứ. Sử Hạo bối rối và kinh ngạc không dám nhận, hai người mặc áo xanh cầm cánh tay Sử Hạo giúp ông tạ lễ, lúc đó Sử Hạo mới quỳ xuống bái tạ, sau đó liền lui ra. Hai quý nhân kia lại dẫn ông trở về, trên đường đi qua một con sông lớn, vừa bước lên cầu vài bước, liền trượt chân rơi xuống dòng sông, khiến Sử Hạo giật mình tỉnh giấc.
Ngày hôm sau, đúng là ngày mùng một đầu năm, Sử Hạo kể về giấc mộng cho vợ nghe, vợ ông nghe xong liền cười bảo với ông: “Đêm qua là giao thừa, dân gian coi trọng ngày lễ này lắm, nhưng nhà chúng ta ngay cả một chén rượu một chút thịt cũng không có, uổng phí cả một năm. Làm sao có nhiều vàng bạc như vậy? Chỉ là quỷ hồn tà ác đùa giỡn với ông mà thôi”. Sử Hạo cũng vì giấc mộng này mà bật cười.
Thoáng cái đã qua gần 3 năm, Tống Cao Tông thoái vị, Kiến Vương (Tống Hiếu Tông) thay thế, Tống Hiếu Tông phong Sử Hạo làm thừa tướng. Từ đó về sau Sử thừa tướng hưởng cuộc sống đại phú đại quý hơn 30 năm. Tính toán trước sau tổng cộng số tặng phẩm ban thưởng, vừa trùng khớp với con số 470 trong giấc mộng, nhất thời nhận được, vượt xa người khác.
Sự việc này có ghi lại trong (Tống) Hồng Mại ‘Di Kiên Chí’, Hồng Mại là học giả nổi danh có ảnh hưởng rất lớn thời Đại Tống. Ông từ thuở nhỏ thông minh lạ thường, đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, có thể nhìn qua là thuộc. Năm Tống Cao Tông Thiệu Hưng thứ mười lăm (1145) thi đậu tiến sĩ, nằm cùng bảng với Sử Hạo, đối với sự tình của Sử Hạo rất rõ ràng, sẽ không vô cớ thêu dệt.
Huống hồ, hai người đều là cùng thời kỳ, Hồng Mại không cần phải đem sự tình không có xảy ra mà ghi chép lại trong tác phẩm quan trọng của mình, bêu xấu danh dự của mình. Bởi vì ‘Di Kiên Chí’ và ‘Dung Trai Tùy Bút’, là Hồng Mại dùng tinh lực cả đời tập trung hoàn thành hai bộ kiệt tác ấy.
Từ những điều được ghi lại trong cuốn sách, vận mệnh của con người đã được định trước, lúc Thừa tướng Sử Hạo khốn đốn, Thượng Thiên liền báo mộng ngày sau ông sẽ được phúc lộc phú quý, ông và vợ lúc đó không tin, cho rằng quỷ hồn đùa giỡn, nào ngờ vài thập niên sau, kiểm lại phúc lộc cả đời ông nhận được, cùng phúc lộc nhận trong giấc mộng không sai chút nào.
Có thể thấy được, phúc lộc một đời được hưởng bao nhiêu cũng là có hạn, quá khứ có một cách nói: “Thực lộc tận tắc thì mệnh tận” (Phúc lộc mà hưởng hết thì cũng là lúc mệnh kết thúc), nếu một người hưởng dụng phúc lộc của mình quá sớm, sẽ tùy theo đó mà chết sớm.
Đại danh tướng thời Đường Lý Đức Dụ, có một lần mời một tăng nhân dự đoán cát hung, tăng nhân sau khi tính toán nói: “Tướng công cả đời ăn được một vạn con dê, hiện tại đã 9500 con rồi”. Lý Đức Dụ nghe vậy, ảm đạm nói: “Lão phu lúc tuổi còn trẻ từng có một giấc chiêm bao, đến Tấn Sơn du lãm, trông thấy bầy dê khắp núi, lúc bấy giờ mười mấy người chăn dê đến bái lạy ta, cũng nói những con dê này là phước cả đời của ta. Sau khi tỉnh mộng, bản thân ta cũng không tiết lộ cho người khác biết, không thể tưởng được bây giờ đại sư cũng đã tính ra”.
Hơn mười ngày về sau, vị tướng trấn thủ Linh Vũ tướng soái cho người mang đến 500 con dê tặng Lý Đức Dụ, Lý Đức Dụ sau khi biết đã thất kinh, bởi vì 500 con dê đã đến, vừa vặn góp đủ số lượng 1 vạn, vì vậy lập tức gọi tăng nhân đến thương nghị, nói: “Ta không ăn 500 con dê này, phải chăng có thể được cứu?”
Tăng nhân lắc đầu nói: “Việc đã đến bước này, 500 con dê kia đã quy tướng công sở hữu, ăn hay không ăn đều đã tính là tướng công đã nhận được lộc ăn”. Lý Đức Dụ nghe vậy cảm thấy chán chường. Quả nhiên, sự việc xảy ra không lâu, ông liền bị giáng chức đến vùng Man hoang, sau đó chết tha hương nơi ấy.
Có thể thấy được, không phải tiền tài càng nhiều là càng tốt, cùng với tướng mệnh của bản thân là tương xứng, nếu không sẽ mang đến tai họa hoặc chết sớm. Nhìn lại Trung Quốc đại lục hôm nay, tham nhũng tới hơn 100 tỷ đồng, quả thực chênh lệch quá nhiều so với mệnh của họ, cái người đó phải có cái mệnh mới xứng đáng hưởng trăm tỷ đồng mới có thể thừa hưởng được, nếu không, tù đày, tai họa và chết sớm sẽ là điều tất nhiên- tiền nhiều mệnh yểu chính là họa đó.
Theo Vietdaikynguyen.com