Rồi cô khóc rất to và không nói gì được nữa. Tôi nhận ra giọng của Loan.
Tuần đầu tiên làm quen, tôi được nàng chọn làm tài xế đưa đón nàng về trung tâm huyện. Hầu hết giáo viên ở đây cuối tuần thường về nhà. Nhà tôi cũng ở gần nhà nàng nên ra vào trường thường đi chung xe. Đám nam giáo viên bảo tôi may mắn khi chở được người đẹp vì đã có rất nhiều người xung phong tự nguyện làm tài xế cho nàng. Nàng tên Loan, rất trẻ, vừa mới ra trường, còn tôi thì chưa có cuộc tình nào vắt vai nên nuôi hi vọng một ngày kia sẽ chinh phục được đoá hoa rừng này.
ở khu tập thể, nước phải gánh từ dưới suối, tối nằm ngủ luôn phải đề phòng rắn rết và bị chấy rận hành hạ, thế mà nàng vẫn vui tươi hồn nhiên, còn tôi sung sướng hạnh phúc khi có nàng. Nhưng oái ăm thay, nàng đã có người yêu. Biết được điều đó, tôi lặng người, đau khổ chôn giấu tình yêu chỉ mình mình biết. Tôi hỏi vì sao lại chọn tôi làm tài xế cho nàng, nàng bảo: “Nhìn mắt anh rất chân thành”. Tôi cười nhạt: “Chân thành để làm gì hả em?”…
Những tối cùng nhau ngắm trăng, nàng vô tư gần gũi khiến đôi lúc tôi cứ lầm tưởng tình cảm của nàng đang hướng về tôi. Một đêm, khi núi rừng yên ắng, nàng sang phòng tôi chơi. Trước khi để nàng ra đi, tôi đã mạnh dạn ôm lấy nàng từ phía sau và tỏ tình: “Cảnh đã yêu Loan từ cái ngày Loan mới đến, yêu tha thiết”. Nàng bảo tôi buông nàng ra. Tôi vừa buông tay thì nhận một cái tát như trời giáng. Tôi đưa tay lên má, sờ vào nơi cái tát của nàng đi qua, mắt tôi ngấn nước. Nàng tiến lại gần, từ tốn đưa bàn tay mềm mại lên má tôi và nói: “Có đau lắm không anh? Lần sau đừng làm thế nữa nhé!”. Tôi đưa tay chỉ xuống phía ngực mình và nói: “Không đau ở trên má mà đau ở trong tim, ngay chỗ này nó đang nhói đau!”. Nàng cười hiền hậu rồi trở về phòng, để lại một khoảng không hoang vắng. Tôi chẳng biết tình yêu này đi về đâu.
Ngày lấy chồng, nàng nhờ một đồng nghiệp gửi cho tôi một bức thư. Trong thư có đoạn: “Em chỉ coi anh như anh trai. Em đã hẹn ước với người ta. Chúng em đến với nhau đã 4 năm rồi, không thể khác được. Em rất vui khi cùng các anh sống dưới ngôi nhà tập thể để ngày ngày dạy chữ cho các em đồng bào dân tộc thiểu số. Cảm ơn anh đã dành tất cả sự chân thành cho em. Em quý anh”.
Thế mà đêm nay Loan lại gọi cho tôi và nói trong nước mắt. Tình yêu hôm nào sống dậy nguyên vẹn như mới hôm qua.
(Theo ĐS&PL, afamily)