Bé nhà tôi được ba tuổi, như nhiều trẻ cùng tuổi khác rất hay nói và thấy gì cũng hỏi. Có những câu hỏi, câu nói của bé khiến tôi phải phì cười, nhưng nhiều lúc không khỏi rưng rưng.
Bà ngoại ngồi chơi đùa với bé. Đang chơi bà ôm bé nựng nịu: “Sao đứa nào lại đi lạc vào nhà tôi thế này?”. Bé liền nói: “Con đang đi ngoài đường, thương bà ngoại quá nên con quẹo vô chơi với bà ngoại đó”. Bà cười chảy nước mắt.
Tôi dẫn bé đi dạo, ngang qua cửa hàng bán cá, bé sà vào xem rồi hỏi: “Mẹ ơi sao cá ở trong chậu vậy mẹ?”. Tôi từng nói với bé cá sống ở sông, ở biển nên hiểu ý bé muốn hỏi sao cá không ở đấy mà lại nằm trong chậu. Không biết trả lời thế nào, tôi nói vội: “Mấy bạn cá này bé quá mà ở ngoài sông, biển có nhiều cá lớn lắm. Sợ bạn bị ăn hiếp nên mọi người bắt mang vào chậu”. “Ba, mẹ bạn đâu hả mẹ?”. Tôi chỉ vào những con cá đang bơi xung quanh nói: “Ba, mẹ bạn đó”. “Sao ba, mẹ bạn không đi làm, lấy tiền đâu mua sữa cho bạn uống?”.
Tối hai mẹ con nằm trên giường rủ rỉ rù rì. “Con có thương mẹ không?”. Bé trả lời rõ to: “Dạ không”. “Vậy à, thôi để mẹ xách quần áo đi nhé”. “Con đi nữa”. “Con bảo không thương mẹ kia mà, đi theo làm gì?”. “Con không đi theo, mẹ đi lạc thì làm sao?”.
Trẻ con trong trẻo cho người lớn thấy lòng mình dịu lại. Ở đâu có trẻ con ở đó có tiếng cười – hồn nhiên và bình yên.
(Theo PNO, afamily)