Bạn bè gọi anh là thằng sợ vợ nhất trong những thằng sợ vợ. Vì họ thấy anh biến thành một người khác hẳn từ khi “đeo gông vào cổ”. Người khác sợ vợ cũng thua anh bởi họ sợ nhưng vẫn dấm dúi làm những chuyện “không chiều ý vợ”, còn anh làm việc gì cũng vợ là nhất.
Từ bỏ một thói quen chẳng dễ dàng gì. Nhất lại là đàn ông với rượu. Nhưng anh quyết bỏ. Vì em. Vì anh nhớ, những lần anh say, chưa một lần nào em phàn nàn với anh về chuyện nhậu nhẹt. Đó cũng là lý do khiến anh bỏ rượu. Không còn la cà ở quán nhậu, xong việc là anh về nhà với vợ yêu. Lúc thì ngồi xem tivi, lúc lại chạy loanh quanh giúp em làm việc nhà. Thấy yêu hơn ngôi nhà nhỏ bé của hai đứa mình. Thấy thương và yêu em hơn.
Em bảo“anh bỏ nhậu nhẹt nhưng cũng đừng xa bạn bè, không người ta lại bảo anh lấy vợ rồi không coi bạn bè ra gì cả. Thi thoảng cũng nên mời bạn về nhà chơi”. Em nói thế thì nhất anh còn gì. Bạn bè đến, thấy anh nhỏ nhẹ với vợ, làm việc nhà cùng vợ chứ không lớn tiếng ra oai, liền nháy mắt với nhau lúc em không có đó: “Thằng này đệ nhất sợ vợ rồi. Bạn bè đến tưởng phải nịnh được vợ cho ra oai một bữa chứ?”.Nào có phải đâu. Vợ anh dịu dàng là thế, không lẽ anh tự nhiên lớn tiếng.
Nhưng thôi kệ người ta bảo anh sợ vợ. Mình cứ sống hạnh phúc là được rồi em nhỉ?!
(theo PLXH)