Nhật ký cô dâu trẻ
Wednesday, December 21, 2011 14:38
% of readers think this story is Fact. Add your two cents.
Đêm tân hôn nhàn nhạt sau cả ngày vất vả, hay là chúng ta đã quá quen hơi rồi. Không biết nữa.
|
Em đã là vợ rồi ư? Có gì khác nhau đâu nhỉ? Sau một vài thủ tục đơn giản, vài câu nói đãi bôi của hai gia đình, bữa tiệc túy lúy, bia chảy tràn ra sân, em bước líu ríu vào hôn trường trong tiếng nhạc ầm ĩ. Thế là yên phận.
Đêm tân hôn nhàn nhạt sau cả ngày vất vả, hay là chúng ta đã quá quen hơi rồi. Không biết nữa. Anh nhậu xỉn ngáy như sấm rền, nhìn kỹ anh khi ngủ em khe khẽ giật mình, anh còn vô tư quá, gương mặt non nớt, rồi đây gánh nặng gia đình như chiếc áo quá khổ khoác vào người cậu bé đang tuổi ăn tuổi lớn. Em trằn trọc một mình, trong căn nhà lạ rộng thênh thang, em khó ngủ.
Ngày… tháng… năm
Em đã kỳ công mất cả buổi sáng chọn lựa mãi mới được miếng xương ưng ý, trổ hết tài năng định bụng nấu cho cả nhà bát súp ưng ý, mẹ khẽ múc một thìa nếm thử đoạn nhăn mặt: “Mặn”, định bụng tìm anh chia sẻ nhưng anh cùng đám bạn đi nhậu mất tăm, gọi điện tìm bị anh mắng sa sả. Buồn một mình, khóc một mình.
Ngày… tháng… năm
Được bốn tháng kể từ ngày em về làm dâu, chúng mình đã làm được gì nhỉ? Hình như chúng ta đã quá vội vàng, khái niệm về tình yêu, hạnh phúc gia đình là thứ gì đó quá mới mẻ, quá xa vời mà anh và em chưa nắm bắt được. Em mới mười tám còn anh hơn em một tuổi, giá như chúng mình bình tĩnh hơn, em thầm trách số phận. Chiều nay gặp lại đứa bạn thân nhất thời phổ thông về nghỉ hè, nó vui mừng chúc phúc hai đứa mình nhưng em biết thâm tâm nó đang cố nén tiếng thở dài ái ngại.
Ngày… tháng… năm
Đến hôm nay em thấm thía hết thảy những bi hài của cặp vợ chồng tuổi teen, không nghề ngỗng. Cái Na lấy chồng, mời hai vợ chồng đến dự. Từ nhỏ đến giờ em có biết đãi bôi lấy lòng là gì đâu, nhưng hôm nay cố nặn ra vài mĩ từ khen mẹ ăn mặc đẹp và hợp mốt, xong mân mê tà áo chờ mẹ móc ví giúi cho hai trăm nghìn kèm theo tiếng thở dài: “Đám với đình liên miên, mới hai tháng mất toi triệu bạc…”.
Ngày… tháng… năm
Lần đầu tiên em cãi lại mẹ chồng, rồi mai thôi mấy bà rỗi hơi kia sẽ có chủ đề sốt dẻo mà đàm tiếu, em sẽ bị liệt vào danh sách những đứa con dâu hỗn hào. Biết thế nhưng ức quá không chịu được:
Anh cùng đám trai làng đi đánh lộn với bọn làng dưới, mặt mũi sưng húp, tím bầm. Em phải hòa nước muối lau vết thương trong khi mẹ vừa móc tiền đi nộp phạt cho công an vừa mắng nhiếc ầm ĩ, cho rằng em là đứa hãm tài, về làm dâu kéo theo bao nhiêu là xui xẻo. Không biết sức chịu đựng của em đến đâu nữa? Muốn tìm anh nghe một lời chia sẻ cũng không có. Anh còn trẻ con đến bao giờ nữa, trong căn nhà rộng chỉ một mình em cô độc nơi xứ người, lặng lẽ khóc không thành tiếng. Giờ này không biết anh đang nhậu nhẹt hay cờ bạc nơi nào?
Ngoài kia mấy hố bom ngập nước bầy ễnh ương phùng miệng trợn mắt gọi bạn, đêm ủ ê, buồn tẻ. Chắc rằng lại một đêm em mất ngủ.
Theo Đình Dũng
Dân Trí