Bố biết không? Con còn nhớ như in cảnh con cùng bố ăn bát phở mà cả hai cha con đều chan nước mắt.
Ngày nay khi cuộc sống vợ chồng 21 năm trải qua bao biến cố, để đến ngày kỷ niệm 21 năm con lang thang một mình trên đường phố Hà Nội ngập tràn nước mắt, thấy mọi việc chẳng như bố nghĩ. Bố biết không? Con chưa từng trách bố mẹ đã gả chồng và tìm chồng cho con mà con chỉ tiếc ông trời sao khéo se duyên để con gặp một người chồng quá đào hoa.
Bố biết không? Con còn nhớ như in cảnh con cùng bố ăn bát phở mà cả hai cha con đều chan nước mắt, bố nói “Đàn ông là thế mà, con gắng thương tụi nhỏ, bố nhìn con Bống bố thương không biết làm thế nào… “, lời nói của bố, con như nuốt từng lời và thầm cảm ơn ông trời đã cho con một người cha tuyệt vời như vậy.
Con luôn coi bố như một người bạn lớn, mọi tâm sự dù thầm kín hay thoảng qua con vẫn thường vẫn tâm sự cùng bố. Khi bố ra đi mãi mãi, con như người mất thăng bằng trong cuộc sống, như thấy mình tồn tại cô độc trên cõi đời này. Bạn bè dù thân cũng luôn chỉ là những người bạn nhỏ, mọi suy tư không phải dễ sẻ chia, con cái còn quá nhỏ và ngây thơ giữa cuộc sống gai góc này.
Bố ạ! Con là đứa con gái mà bố yêu quý nhất, thương nhất và cũng là đứa con hiếu thuận nhất của bố, nhưng cuộc sống vốn gai góc và phức tạp cứ luôn đeo bám con, có những lúc con thèm cảm giác yêu thương vô điều kiện của bố mà vĩnh viễn không còn nữa, thấy thật đáng sợ. Dù bố yêu thưong con đến nhường nào thì con cũng vẫn phải tự đi hết quãng đời đã định của con một mình bố ạ! Chồng, con, bạn bè nếu có dành tình cảm cho con, con vẫn cảm thấy mọi thứ tình cảm đó như vầng trăng khuyết mãi không tròn. Bố ơi! Con nhớ bố lắm! Con nhớ những ngày bố khuyên giải con, trò chuyện với con mà sao con thèm quá. Con như mãi đi tìm cảm giác yêu thương và lẩn tránh mọi sự thương hại của người đời mà tìm mãi, tìm hoài không thấy!