Bóng đá trong tôi!
Tác giả: Nguyễn Văn Bảo
Như bao đứa trẻ sinh ra trên một làng quê nghèo,tình yêu bóng đá của tôi bắt đầu từ những buổi chiều cháy nắng đá bóng với lũ bạn,những buổi tối cả xóm tập trung trước màn hình hò hét cố vũ cho đội tuyển Việt Nam mỗi mùa seagame hay Tiger cup, không biết tự bao giờ những Huỳnh Đức,Hồng Sơn,Công Minh đã đi vào lòng những đứa trẻ chúng tôi như những thần tượng, những bước chạy dũng mãnh ,những bàn thắng làm nổ tung cầu trường của các anh đem lại những cung bậc cảm xúc thật khó tả,từ đó tôi đã có một mơ ước cháy bỏng được khoác lên mình màu áo đỏ,và tung hoành trên thảm cỏ xanh…
“Ăn bóng đá,ngủ bóng đá và uống CocaCola”,câu quảng cáo đã trở thành huyền thoại với chúng tôi,đó là mùa hè năm 98,ngày hội bóng đá thế giới tổ chức trên nước Pháp và cũng là kì WorldCup đầu tiên của tôi,kể từ đó bóng đá không chỉ là màu đỏ của đội tuyển Việt Nam mà còn là sắc vàng xanh rực rỡ của Braxin, xanh lam của gà trống Gô-loa ,kẻ ca-rô bắt mắt của Croatia…Kì Worldcup của những đêm thức xem bóng đá đầu tiên,của một trải niệm mới mẻ, ,sự choáng ngợp trước một không khí lễ hội trên những sân bóng đầy ắp khán giả và của sự tiếc nuối khi nó qua đi .Tình yêu dành cho bóng đá của tôi đã ngày càng tăng thêm theo những trận cầu cống hiến đầy cảm xúc,và nó thực sự mới chỉ bắt đầu.
Tình yêu là một thứ tình cảm kì lạ,yêu một người có thể đem lại cho ta những cảm xúc vui buồn,phấn khích và đôi khi cả tuyệt vọng,so sánh một cách hài hước thì bóng đá cũng gần như vậy, đội bóng mà chúng ta yêu mến đem lại cũng đưa ta đi hết từ cung bậc cảm xúc này đến cung bậc cảm xúc khác,và một điều tuyệt vời hơn,người ta sẽ không bao giờ bỏ đội bóng mà mình yêu mến để chạy theo một đội khác.Tôi là một fan hâm mộ của Chelsea,đã từng chết lặng khi chứng kiến pha trượt chân của John Terry trong đêm mưa tầm tã tại Moscow, xót xa sau trận đấu đầy bất công trước Barcelona trong trận bán kết lượt về Champions League 2009,lo lắng và hồi hộp đến tột bậc trong trận đấu cũng chính với Barca vừa qua,và vỡ òa hạnh phúc khi Torres ghi bàn thắng ấn định chiến thắng chung cuộc.90 phút trên sân đấu cũng giống như là cuộc sống thu nhỏ vậy,ở đó người ta không chỉ tìm được trải niệm,những giây phút căng thẳng tột cùng cũng như thăng hoa rực rỡ cùng trái bóng mà còn có thể tìm thấy sự đồng cảm,tôi đã tìm thấy những người bạn thực sự,những người có chung niềm đam mê cháy bỏng và tình yêu với trái bóng tròn.
Nói về bóng đá,không thể không nhắc đến vai trò của người bình luận viên,họ đưa ra những phân tích chiến thuật,những diễn biến của trận đấu,và hơn cả,người bình luận viên thực sự sống và cháy hết mình cùng trận bóng sẽ một phần nào đó truyền được cảm hứng của mình cho người xem,đó thực sự không phải ai cũng làm được,tuy nhiên với mỗi người hâm mộ bóng đá,việc được vào cabin bình luận,sống và cháy hết mình cùng với guồng quay của trái bóng thực sự là một sự trải niệm đầy ý nghĩa,không ai đánh thuế giấc mơ,và tôi đang mơ một ngày sẽ được cháy hết mình với những trận cầu đỉnh cao của bóng đá thế giới…
Nguồn: https://www.facebook.com/NguoiTruyenLua/posts/392976574080662
Mình chỉ biết đá sân cỏ nhân tạo thôi . Chưa đá bóng sân 11 người bao giờ