Đi học về, con thì thầm với mẹ: “Mẹ ơi, cành đồng lúa vàng lắm ạ? Mùi khói có thơm không? Cô giáo con bảo tháng 3 là có hoa xoan nở tím trời rồi ạ. Nhưng con thấy bạn Bi kể về quê bẩn lắm, toàn các bác nông dân đi cày ruộng”. Nghe giọng nói của con gái 5 tuổi thỏ thẻ, mẹ yêu quá. Giật mình nhớ tới lời hứa cho con về quê chơi. Nhưng quá bận rộn, lời hứa của mẹ vẫn chỉ là lời hứa mà thôi.
Con sinh ra và lớn lên ở thành phố, chỉ thấy cửa nhà bê tông san sát, không biết tới không khí trong lành của làng quê, không biết tới cầu vồng sau mỗi cơn mưa, không biết tới cái nắng chói chang mùa hạ… Con thiệt thòi hơn mẹ nhiều quá! Không có được những món quà tuổi thơ, bình dị thôi nhưng mà không phải ai cũng có. Một tấm bánh đa nướng, một chiếc kẹo bột hay đơn giản chỉ là một chiếc bánh rán vội.
Lúc con mới tập nói, bố vẫn dạy con: “Con vịt kêu cạp cạp” rồi hát bài Một con vịt xòe ra hai cái cánh, nhưng con chưa biết con vịt ở ngoài đời thật nó như thế nào. Có chăng, con chỉ nhìn thấy chú vịt trên phim hoạt hình, trên sách báo, tranh ảnh. Đó toàn là vịt tây cả. Rồi con trâu, con bò, con lợn… Con cứ thắc mắc mãi: “Không biết những con vật ngộ nghĩnh đó ra sao?”
Những đêm trăng rằm vành vạnh, mẹ với chúng bạn vẫn chơi trăng, nô đùa ầm ĩ khắp xóm. Còn ở thành phố, hiếm hoi mới có một dịp cắt điện, hiếm hoi lắm con mới nhìn thấy ánh trăng sáng tỏ. Nhưng rồi lại lãng quên ngay bởi đèn điện giúp con làm được nhiều thứ hơn.
Bao nhiều ký ức đẹp đẽ của tuổi thơ, mẹ muốn “truyền” cho con, để con thêm hòa nhập và yêu thương cuộc sống của người nông dân chất phác, quanh năm chân lấm, tay bùn, hai sương một nắng. Nhưng mẹ vẫn chưa làm được điều này, vì mải mê cuốn theo những công việc, những kế sinh nhai. Cuộc sống xô bồ, lắm bon chen, đâu còn thời gian mơ mộng về một miền quê xa lắc…
Chỉ đến khi thấy con quá “nghèo nàn” với ký ức tuổi thơ, thiếu đi những sự hòa quyện với thiên nhiên và chưa biết trân trọng người nông dân, mẹ mới giật mình thảng thốt. Mẹ vẫn đùa với bố: “Cả nhà mình cũng từ nông dân mà ra cả”.
Mẹ của con
(theo afamily)