ĐĂNG TIN
logo
Online:
Visits:
Stories:
Profile image
Tác giả: Cơ Duyên
Trang tin cá nhân | Bài đã đăng
Lượt xem

Hiện tại:
1h trước:
24h trước:
Tổng số:
Vì sao tôi ngại lấy vợ?
Saturday, March 13, 2010 8:28
% of readers think this story is Fact. Add your two cents.


Nỗi sợ của tôi càng có cơ sở hơn vì cô bạn gái đã vạch sẵn kế hoạch cho cuộc sống gia đình sau này với hàng loạt từ không.

Tôi có một anh bạn hơn 40 tuổi mới lấy vợ, sau bao nhiêu năm tự do bay nhảy mà không bị ai càu nhàu. Ai cũng nghĩ, kết hôn rồi anh sẽ “dừng bước giang hồ”. Chính anh cũng làm buổi tiệc chiêu đãi các chiến hữu, thay lời chia tay vì sau này sẽ không còn “trên từng cây số” với bạn bè nữa.

Thế nhưng, chỉ sau hơn hai tháng “lên xe bông”, chiều chiều lại thấy anh lai rai với đám bạn. Sáng chủ nhật, anh còn “ngồi đồng” tại quán cà phê. Bạn bè thắc mắc: “Mới cưới sao không ở nhà với vợ?”. Anh cười: “Có vợ nhưng vẫn tự do chứ”. Nói vậy, nhưng trong một buổi nhậu, anh cũng trút bầu tâm sự. Vợ anh là trưởng phòng nhân sự một tập đoàn lớn. Ngày làm việc nào của chị cũng kết thúc vào lúc hơn 7g tối. Buổi tối, anh thường hát bài “một mình” nên quyết định không để thời gian chết, lại đi chơi, gặp gỡ bạn bè.

Vì sao tôi ngại lấy vợ? - Tin180.com (Ảnh 1)

Thật ra, lý do khiến anh ngán ở nhà là vợ anh vốn tôn thờ “chủ nghĩa bình đẳng”. Chị nấu ăn, anh phải rửa chén; chị quét nhà, anh phải lau; chị giặt quần áo, anh phải lấy vô, xếp lại hoặc ngược lại. Anh không làm, chị cũng đình công, cả nhà ăn cơm bụi, ở nhà dơ, lại còn bị chị “cấm vận”. Vợ anh tuyên bố: “Vợ chồng đều đi làm, ai cũng kiếm ra tiền, cũng vất vả như nhau. Vì thế, không cớ gì người này phải phục vụ người kia”. Anh cười như mếu: “Tưởng đâu có vợ sẽ có những bữa cơm gia đình nóng hổi, những buổi tối ấm áp, quần áo được chuẩn bị tinh tươm. Vậy mà… Thật ra, mình cũng chẳng mong vợ phải phục vụ cho mình, nhưng ít nhiều vợ cũng phải chăm chút cho gia đình và chồng chứ. Đòi hỏi bình đẳng như thế thì mướn người giúp việc cho đỡ phiền hà”. Bởi thế, với anh, ngoài đường dĩ nhiên là vui hơn ở nhà.

Một anh bạn khác của tôi cũng “cắm sào” ngoài đường đến 11g đêm mới về vì ngán ngẩm cảnh bị vợ càm ràm, méc lại những va chạm với mẹ chồng, trong khi mẹ ruột anh thì “mắng vốn” anh không biết dạy vợ. Vợ anh và mẹ “cơm không lành, canh không ngọt” thường xuyên quanh chuyện vợ đi làm về muộn, nội trợ, dạy con…

Hai anh đều khẳng định: thật ra ngoài đường có gì vui các anh không bận tâm lắm, hai anh không ở nhà chỉ vì nơi đó không có niềm vui, chỉ có sự ngột ngạt nên phải “thoát ly”.

Nghe hai anh kể, sự ngán ngẩm hôn nhân cũng lây sang tôi và những đứa chưa vợ. Nỗi sợ của tôi càng có cơ sở hơn vì cô bạn gái đã vạch sẵn kế hoạch cho cuộc sống gia đình sau này với hàng loạt từ không: chồng không được bỏ cơm nhà, không được về muộn quá 11g, không được có quỹ đen, không được say xỉn mỗi ngày, không được chửi thề, đánh vợ. Đã vậy còn quy định chồng phải chia sẻ việc nhà với vợ, phải cùng vợ đưa đón con đi học… Lâu nay, tôi đứng giữa hai sự lựa chọn. Một: tự do tôi đang có. Hai: nguy cơ bị vợ “quản thúc”. Và, tôi cũng sợ bị vợ đẩy ra ngoài đường như hai anh bạn kia. Còn tuổi xuân phơi phới (dù đã ngoài 30), tôi thà chọn con đường tự do.

(Theo Phụ nữ)

Tin nổi bật trong ngày
Tin mới nhất

Register

Newsletter

Email this story

If you really want to ban this commenter, please write down the reason:

If you really want to disable all recommended stories, click on OK button. After that, you will be redirect to your options page.