Không biết từ bao giờ, mẹ con em đã quen với những bữa cơm không có anh. Suốt ngày con cái đi học, vợ chồng đi làm, chỉ có bữa cơm tối mới sum họp gia đình. Vậy mà anh lại thường xuyên vắng mặt. Anh về nhà rất trễ, có hôm em và con đã ngủ. Ít khi bữa cơm gia đình có đầy đủ vợ chồng con cái. Em cũng không biết anh đi đâu, làm gì vì hỏi anh chẳng giải thích, đôi khi còn lảng tránh không trả lời…
Em tự vấn an “Anh bận việc? Anh quen làm việc sau khi tan sở, sau khi mọi người đã về”. Em biết cuộc sống không dễ dàng, nhưng công việc của anh chưa đến nỗi ngày nào cũng phải làm “ca đêm”, chưa đến mức không thể cùng ăn với nhau được bữa cơm. Hay anh có thói quen chiều tối thì phải la cà ngoài quán, phải “bù khú” bạn bè, và phải có chút rượu, chút bia…? Em lại lo không biết đó có phải là sự hờ hững của anh với vợ con, với gia đình? Lâu rồi, anh đã quên không hỏi “Em có khỏe không?”, “Em đã ăn cơm chưa?”, “Tại sao em buồn?” v.v… Em buồn hay vui có bao giờ anh để ý? Em mặc một cái áo mới anh cũng không nhận ra. Em nói chuyện nhiều khi anh không trả lời. Riết rồi em không biết anh muốn gì và cần điều gì. Đôi lúc em cảm thấy ở bên cạnh anh, em như không hề tồn tại.
Nhiều hôm, em đợi anh – có khi tới nửa đêm, nhưng khi về đến nhà anh lại lạnh lùng không nói gì, mệt mỏi lên giường… mặc kệ em với cái bụng đói meo. Mẹ bảo: “Làm gì con phải đợi, đâu có ai ăn giùm cho ai. Con làm gì cứ phải bóp bụng chờ…”. Mà đúng vậy, có khi lúc đó anh đang ngồi trong những quán ăn sang trọng, sao em phải tự làm khổ mình như vậy?
Nhưng em thấy buồn khi bữa cơm vắng anh. Em không hiểu sao khi có anh thì bữa cơm rất ngon, con cái như cũng vui hơn và ăn được nhiều hơn. Có người bảo rằng, ăn không chỉ để no mà còn ăn tình ăn nghĩa. Chỉ cần nhìn thấy anh và con ăn ngon, lòng em đã thấy vui. Điều khiến em sợ nhất là khoảng trống giữa vợ chồng, con cái sẽ ngày càng xa hơn, sợ con cái sẽ quen với những bữa cơm vắng mặt cha, không cần hỏi “Ba đâu hả mẹ”? Em sợ sự vắng mặt thường xuyên của anh trong gia đình sẽ phát sinh những vấn đề phức tạp khác.
Anh biết không, có anh ở nhà, sáng em thích dậy sớm đi chợ, chọn những con cá tươi, miếng thịt ngon nhất về nấu. Em làm điều đó với một niềm vui nghĩ đến bữa cơm có đầy đủ mọi người. Dù bận rộn đến đâu, em cũng muốn nấu những bữa cơm cho gia đình. Em cảm thấy rất sung sướng, khi đến bữa, con quấn quýt bên anh, anh gỡ cho con miếng xương, lấy cho con ly nước, gắp cho con cọng rau; anh xăng xái vô bếp nhấc cho em nồi cơm, lấy giùm em trái ớt, dọn tiếp em mâm cơm và ngồi vào bàn ăn. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản vậy thôi chồng ạ!