Bố mẹ có biết không?
Con là đứa trẻ đánh giầy nơi xó chợ, trên hè phố hoặc bất cứ ở đâu có những đôi giày bẩn người ta cần đánh thì có con. Nhóm con có 5 người, đều không cha mẹ, có đứa có cha mẹ mà chẳng ai thừa nhận. Đứa nào cũng có mái tóc vàng hoe, khuôn mặt đen đúa và thân hình gầy như que tăm.
Để có miếng cơm, chúng con phải dậy sớm, đứa thì tới sạp báo gần nhất nhận báo, đứa thì nhận vé số, đứa thì cùng những người lớn đóng giả những gã ăn mày tội nghiệp, bệnh tật để xin chút lòng thương của người đi đường. Con thường đến quán cà phê nằm ngã tư đường nơi có dòng người xuôi ngược, ở đó là nơi tụ tập của những gã ăn mày, bán vé số, bán báo và đánh giầy.
Chúng con lớn lên với những lam lũ, nhọc nhằn trên vai. Ảnh minh hoạ TTO |
Có thể bố mẹ sẽ hỏi con lớn lên bằng cách nào? Làm sao một đứa trẻ chưa hề biết sông dài, biển rộng và lòng người đa đoan sống với những lam lũ, nhọc nhằn đặt lên vai?
Thưa, con lớn lên bằng bầu vú của nhiều bà mẹ, mà theo các vú nuôi ở cô nhi viện, để có sữa cho những đứa trẻ bị bỏ rơi như con phải đi xin từng nhà mới có. Người ta bảo lũ chúng con đều là những đứa trẻ nhặt được ở ghế đá công viên hay ở ngoài cổng của cô nhi viện, tất cả đều có một điểm chung là những đứa trẻ được sinh ra ngoài ý muốn, trút bỏ để khỏi gánh nặng một ai đó.
Bố mẹ ạ, thế mà con vẫn lớn lên. Rồi đến một ngày chúng con bỏ trốn nơi đã nuôi nấng mình để lao vào cuộc đời bằng những thứ nghề chưa ai nghĩ tới.
Trước khi người ta chịu để cho con đánh đôi giầy cũ kỹ ấy, họ không quên cất lên: “Này nhóc, ngồi yên đó mà đánh nhé, không được chạy đâu đó, muốn lượm đôi giầy ông không để đâu nha!”.
Người ta luôn coi tụi con là những tên trộm, họ cảnh giác, họ khinh rẻ! Thế mà chúng con vẫn lớn lên đấy thôi, để rồi một ngày xuân khi tết đến thấy người ra vui vầy bên nhau mà lòng tự ti, tủi hờn.
Tuổi thơ của chúng con là những ngày ở đầu đường xó chợ, nhiều hôm nhìn con phố muôn người xuôi ngược, con đã từng tưởng tượng ra khuôn mặt của đấng sinh thành đã sinh ra con và tự nhủ, biết đâu giữa hàng ngàn người đi trên phố, có bố mẹ cất bước đi qua.
Bố mẹ có biết không, tuổi thơ con buồn nhất là những ngày người ta gọi là quốc tế thiếu nhi đó. Ngày đó tụi con thu mình và để cho đêm khép lại, ngủ một giấc rồi tiễn ngày đi qua. May mắn lắm chúng con được những tổ chức bảo trợ trẻ em phát cho những món quà, mừng ơi là mừng!
Bố mẹ biết đấy, con đã lớn lên với những tháng ngày như thế. Lại tới ngày 1/6!
Theo Bee
(theo afamily)