Cứ nghĩ sẽ được làm gì trong những ngày vợ đi vắng, một cảm giác lâng lâng thật khó tả. Chở vợ ra ga tàu, đợi đến khi tàu chuyển bánh, tôi mới thong dong ra về.
Trên đường đến cơ quan làm việc, tôi hồ hởi điện thoại thông báo cho bạn bè là vợ mình đã đi công tác vắng. Bắt đầu từ hôm nay, sau giờ đi làm về, tôi có thể ngồi cà khịa quán xá bất cứ lúc nào với bạn bè mà không sợ vợ léo nhéo gọi điện về ăn cơm, hay nhắc nhở chuyện này, chuyện nọ. Tôi có thể tùy thích làm gì thì làm, đi đâu thì đi. Ngủ mấy giờ cũng được. Cảm giác không bị ai quản lý, kèm cặp thật thoải mái và dễ chịu. Chỉ có một điều lăn tăn đó là hai đứa nhỏ.
Ngày đầu tiên nhận nhiệm vụ đón con, thật lòng tôi cũng hơi lo, vì cả đời tôi chưa bao giờ làm việc đó. Chỉ biết mang máng hai đứa học cùng trường Hùng Vương. Có lẽ vì lo lắng, hồi hộp quá nên gần như suốt buổi tôi chẳng làm được việc gì cho ra hồn, cứ chăm chăm nhìn đồng hồ để đón con, dù đã cài sẵn giờ vào điện thoại.
Chiều đến, thằng bé vừa thấy bố, đã nhảy lên mừng rỡ: Bố ơi con ở đây, hoan hô bố. Thế mà con cứ tưởng bố sẽ đến muộn. Khi ba bố con về đến nhà, công việc tiếp theo của tôi là vào bếp. Làm sao để nhanh chóng cho con ăn cơm, để bố còn đi “họp”.
Sắp xếp xong xuôi mọi việc, tôi nhìn đồng hồ, gần chín giờ rồi. Còn đâu thời gian mà đi chơi nữa. Thôi gắng cho xong hai ngày nữa, gửi hai đứa về ông bà ngoại mới rảnh ranh được. Tôi tự nhủ thầm như thế và an tâm đi ngủ sớm. Vợ điện về giọng vui như Tết khi thấy chồng vẫn ở nhà và chu đáo mọi chuyện.
Hai ngay cũng trôi qua, khi chỉ còn lại một mình với sự tự do. Việc đầu tiên là mở tiệc khao bạn bè tại nhà. Ai có gì góp nấy và sau đó là đánh bài. Ngồi cà khịa đến ba giờ sáng vẫn chưa ai muốn rời khỏi sòng bài. Vợ có điện hỏi, anh vẫn đang ở nhà. Nghiêm chỉnh chưa.
Suốt cả tuần, tôi vi vu với bạn bè, hết nhậu nhẹt lại đánh bài. Thỉnh thoảng ghé về thăm con cho có lệ. Từ khi vợ con vắng nhà, gần như chẳng hôm nào tôi ăn cơm đúng nghĩa. Những thức ăn vợ tôi kỳ công chuẩn bị trong tủ lạnh, gần như chưa bị suy suyển là mấy.
Nhiều hôm uống quá chén đến gần sáng mới mò về đến nhà, người tôi lảo đảo say mềm. Tôi chỉ biết mở cửa, dắt xe vào nhà, rồi không biết trời đất gì nữa. Khi tỉnh dậy, đầu nhức như búa bổ. Cứ thế sau hơn một tuần được sống với sự tự do, vô tổ chức, khiến người tôi gầy xộc, xác xơ như cây sau bão. Nhà cửa bề bộn như bãi chiến trường, vương mùi ẩm mốc.
Một buổi chiều không thấy ai rủ rê, chẳng biết đi đâu nữa, tôi đành trở về nhà. Mở cửa bước vào nhà mình, tự nhiên buồn trống vắng lạ kỳ. Chưa bao giờ tôi thấy mình cô đơn đến thế. Tôi thèm môt tiếng cằn nhằn, một câu giận dỗi, một cái nguýt dài có đuôi, một tiếng chuông điện thoại vợ gọi về ăn cơm. Nhẩm tính vợ mới đi hơn một tuần, còn mấy ngày nữa mới về. Lâu thật.
(Theo TGPN)