Rõ ràng với nhiều chất phụ gia và chất hóa học được sử dụng trong các bữa ăn đối với người ngày này, thì đối với người xưa, nếu so sánh thì họ lành mạnh hơn trong cách chuẩn bị bữa ăn của họ.
Người Trung Quốc cổ đại bắt đầu nấu nướng với mỡ từ thịt [mỡ] còn lại mà họ dùng trước đây. Họ sử dụng các loại dầu khác nhau trong các mùa khác nhau. Vào mùa xuân, họ sử dụng dầu [mỡ] bò để nấu thịt cừu và lợn, vào mùa hè họ sử dụng dầu mỡ chó để nấu thịt gà và cá khô. Vào mùa thu, họ sử dụng dầu mỡ lợn nấu chín trước đây để nấu bò và nai. Vào mùa đông, những người cổ đại đã biết sử dụng mỡ cừu để nấu cá tươi và ngỗng.
Dầu thực vật đầu tiên được sử dụng là dầu vừng để nấu các món ăn Trung Quốc. Nó được sử dụng rộng rãi vào thời Tam Quốc trong suốt chu kỳ của nền văn minh Trung Quốc. Đã có nhiều biến thể của các loại dầu thực vật trong thời nhà Tống. Một trong số các biến thể đó là: Đậu tương (bao gồm cả đậu nành, đậu xanh, đậu đen, đậu nâu, đậu pinto), hạt cây bông, cải bắp, vải, chè, húng quế (EBARA), thầu dầu, cây tung, cây hồi, quả óc chó, v.v.
Triều nhà Thanh đã đưa ra cách sử dụng dầu đậu phộng vào khoảng thời gian (1644-1911). Rõ ràng với nhiều chất phụ gia và chất hóa học được sử dụng trong các bữa ăn đối với người ngày này, thì đối với người xưa, nếu so sánh thì họ lành mạnh hơn trong cách chuẩn bị bữa ăn của họ.
Thanh Thanh
(Theo kanzhongguo.com)