Thấy Chinh – cô em chồng lừ mắt nhìn mình, chị Mai hiểu ngay ý định, cũng không muốn chứng kiến cảnh cô em kiếm cớ “xù lông”, chị vội vàng đi nhanh khỏi bếp cho “gọn mắt”.
Vốn có tiếng là cô gái đảm đang, khéo léo thu vén được chuyện trong, chuyện ngoài gia đình nhưng chị Mai cũng đành bất lực trước cô em chồng tính khí có phần hơi “quái dị” của mình. Chị không ngờ rằng cái chặc lưỡi trước khi về nhà chồng vì chuyện không ngẫm nghĩ “lấy lòng em chồng” lại khiến chị lao đao đến thế. Nhưng có lẽ cho dù chị lấy lòng cỡ nào, thì Chinh đối với chị vẫn thế mà thôi.
Ngay từ ngày đầu gặp nhau, Chinh đã không ưa gì chị Mai cứ nhìn cung cách ăn nói nhấm nhẳng, ánh mắt không thèm nhìn vào mặt Mai mỗi khi chị hỏi chuyện là chị biết mình không được một điểm nào từ cô em chồng tương lai này. Cho đến ngày cưới, Chinh rửng rưng ngồi lì trong phòng, cả buổi không ló mặt ra đón chị dâu. Những ngày sau đó, cả nhà xúm xít hàn huyên thì Chinh mặt lạnh tanh, lầm bầm bâng quơ đủ kiểu để nói kháy Mai…
Muốn lấy lòng cô em chồng, thi thoảng chị Mai rủ Chinh đi mua sắm nhưng Chinh cộc cằn: “Thích thì đi mà mua, đây không có nhã hứng”. Lắm hôm giận đến ứa nước mắt, đem chuyện đi kể cho mẹ chồng nghe thì bà thở dài động viên: “Con đừng chấp em nó, trẻ con ấy mà..”. Nghe mẹ chồng động viên, Mai lại lấy lại tinh thần nhưng càng ra sức gần gũi em chồng bao nhiêu thì Chinh càng tỏ thái độ ghét cay ghét đắng chị dâu bấy nhiêu. Chinh không ngại ngần chỉ thẳng mặt chị dâu mà nói: “Đồ giả tạo! Chị không phải diễn kịch đâu! Đừng tưởng lấy được lòng anh trai tôi thì cả nhà tôi tán thành. Tôi sẽ làm cho bung bét hết”.
Nói là làm, Chinh bắt đầu quan sát giờ giấc đi về của anh chị bắt đầu chọc phá. Tối nào cũng vậy, lúc vợ chồng đang hào hứng chuyện trò thì Chinh rầm rầm đập cửa lúc thì: “Mưa gió đến nơi rồi, quần áo phơi chất núi trên kia không lên mà lấy xuống còn chờ ai hầu?!”, khi lại: “Mang tiếng là khéo tay quần áo của chồng có là cũng lười, vứt hết sang phòng bố mẹ”…
Có hôm kiếm cớ quậy phá mãi không được Chinh gọi một đám bạn đến ngồi ngay trước cửa phòng anh chị lôi ra đủ loại tính cách xấu xa “ném” vào chị dâu rồi không quên mắng đổng: “Đấy thế mà mẹ tao suốt ngày con phải học tập chị cái này, con phải học tập chị cái kia. Hình như mặt bà ấy không có da”.
Bị em chồng chơi xấu nhiều phen, chị Mai giận lắm muốn tìm ra lý do khiến cô em chồng cứ chanh chua, xỉa xói mình. Cuối cùng điều mà chị khám phá ra được là do Chinh ghen với chị dâu vì đã… cướp mất anh trai của mình.
Khác với chị Mai, chị Dung (Phương Mai – Hà Nội) lại bị chính cô em dâu ghen vô lối khiến chị mỗi lần nhớ lại là thấy sởn da gà. Chuyện là nhà chồng chị có hai anh con trai, mỗi anh đã yên bề gia thất nhưng vì cha mẹ chồng muốn con cái sống hòa thuận, xum vầy cạnh bên nên việc ra ở riêng là bất khả thi đối với hai gia đình trẻ. Chị Dung bản tính hòa đồng, dễ chịu nên trước khi về làm dâu, cậu em trai chồng đã thường xuyên thủ thỉ to nhỏ với chị mọi chuyện. Hai chị dâu em chồng thân thiết cứ như chị em gái cũng khiến bố mẹ chồng hỉ hả vui mừng. Thân thiết là vậy nên khi đã kết hôn rồi, Quang vẫn không bỏ được thói quen chạy sang phòng anh chị mỗi lần cần tham vấn. Có chuyện gì khục khặc giữa hai vợ chồng là Quang lại “khai” bằng hết với chị dâu.
Lần một, lần hai vợ Quang còn lờ tịt, vờ như không để ý nhưng vài lần sau đó Nhung – vợ Quang đã nổi cơn tam bành, đánh ghen với chị dâu. Không chịu được cảnh hai chị em một chị dâu, một em trai chồng cứ ra ra vào vào thủ thỉ đủ chuyện. Ban đầu Nhung còn bóng gió tính “không đứng đắn” của Dung nhưng sau tức quá không chịu được vì những lời xỏ xiên của mình dường như không lọt vào tai kẻ đáng ghét nên Nhung thẳng thừng “tuyên chiến”. Vắng mặt ở nhà thì thôi nhưng hễ hai người chạm trán ở nhà là Nhung cay độc: “Đàn bà chính chuyên thì không làm chuyện thiếu đứng đắn. Cứ ra vào thì thụt với chồng người khác mà không thấy ngượng mặt” hay “Nhẽ ra nên tháo cái mo ở mặt ra, có tháo ra chắc gì người khác đã biết được những gì giấu đằng sau bộ mặt ấy?!”…
Nhún nhường mãi không được, chị Dung phản kháng lại thì lập tức Nhung xông vào, túm tóc chị dúi vào tường, vừa đánh vừa lu loa: “Đã mang danh chị chồng còn dụ dỗ em chồng, cướp chồng người khác. Tôi phải dạy cho chị bài học không chị lại bảo tôi ngu, tôi đần…”. Oan ức không chịu nổi vì bố mẹ chồng phân tích kiểu gì Nhung cũng cho rằng chị đang cố mượn danh chị dâu tốt tính để lôi kéo chồng Nhung. Bất lực trước tính ghen tuông của Nhung, chị Dung nhất mực đòi bố mẹ chồng cho ra ở riêng, mặc cho ông bà xót xa, ngăn cản.
Hoàng Anh
(Theo PLXH)