Nàng xấu. Gã nhắm mắt nhắm mũi mà lấy nàng. Vì gã trót “gieo” vào nàng giọt máu sau một đêm say. Nàng có thai.
Gã đàn ông nào lại không mong mình lấy được vợ đẹp? Gã không dám nhẫn tâm tả lại chân dung với từng vẻ “xấu” của nàng, vì như thế thật độc ác với nàng. Dù gã có thương nàng đến mấy thì cũng có lúc gã phải tỉnh táo nhìn bằng lí trí của gã và ngậm ngùi rằng: Nàng không đẹp.
Kể từ ngày lấy nàng làm vợ, gã ít khi muốn nhìn vào nàng. Khi có việc cần nói với nàng, đôi mắt gã như nhìn vào một kẻ thứ ba đang đứng ở trên đầu nàng hay ở cạnh nàng. Gã thường say khướt khi về nhà. Và đôi khi gần gũi vợ, gã phải nghĩ đó là một người phụ nữ đẹp, để khi tỉnh táo gã thấy mình thật tồi, nhưng cứ nhìn vào mặt vợ gã lại tặc lưỡi: Thà như thế còn hơn!
Thà rằng gã cũng cứ xấu xí như vợ gã lại thành một lẽ. Trớ trêu thay gã lại là một kẻ đẹp trai, phong độ. Và nhiều em xinh đẹp lại “cố tình” tạo điều kiện cho gã trở thành chồng hư.
Vợ gã sinh con. Gã ngoại tình, để rồi mỗi khi nhìn thấy vợ, gã lại thấy tội lỗi. Một buổi tối về nhà, gã nhận được đơn ly dị từ vợ: “Em xin lỗi. Không nhan sắc không có tội nhưng nó làm cho em không thể mang lại hạnh phúc cho anh. Cảm ơn anh vì đã cho em một đứa con. Mình nên chia tay thì hơn”.
Gã chới với: “Sao em lại nói thế?”. Hình như vợ gã biết chuyện gã ngoại tình. Gã quỳ xuống trước mặt vợ: “Em, anh xin lỗi. Chuyện đó… chỉ là… Anh biết mình đã có phút ngã lòng. Nhưng anh… anh yêu em. Anh cần con và em. Cho anh một cơ hội em nhé!”.
Lần đầu tiên khi mọi thứ sắp vụt mất, gã mới chợt nhận ra rằng gã yêu vợ gã. Gã cần nàng. Gã nhớ lại. Gã yêu cái giây phút nàng kể chuyện về gã, một người đàn ông, một người cha tốt cho đứa con còn chưa ra đời của gã. Gã yêu cái giây phút vợ gã hát ru con. Gã yêu cái khoảnh khắc vợ gã tận tình chăm sóc mẹ chồng lúc ốm đau trong bệnh viện. Gã yêu hình ảnh vợ gã ngủ gục bên mâm cơm tươm tất chờ gã về… Vợ gã đẹp đấy chứ! Không đẹp lồ lộ mà đẹp bởi sự nhẫn nhịn và dịu dàng. Gã còn định kiếm tìm hạnh phúc ở đâu nữa?!