Ngày ấy, khi còn là cô sinh viên đầy hoài bão và mơ mộng, em đã gặp anh, một chàng trai đa tài và cũng nhiều ước vọng. Anh bị em cuốn hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Gia đình em không muốn em làm dâu ngoài Bắc, má em không muốn con gái lấy chồng xa, sợ rằng con trai Bắc như anh sẽ gia trưởng lắm. Anh vẫn tận tụy với tình yêu dành cho em mỗi ngày, em đã không thể thờ ơ, nhưng lòng vẫn nhiều lo lắng. Rồi anh đã làm em tin yêu bằng chính hành động của mình. Anh xin phép được vào thăm gia đình em. Chính cách cử xử chân thành, hiền hòa và giàu tình cảm của anh đã thuyết phục được ba má. Em cứ nhớ mãi lúc anh ngồi ngay ngắn, hai bàn tay anh đan chặt vào nhau, nhìn ba má và lấy hết dũng khí để nói được hết câu “Thưa hai bác, cho phép con… yêu… em…”. Em đứng ngoài cửa nhìn anh vừa thương vừa buồn cười.
Ba chỉ khẽ gật đầu. Khi má nắm lấy tay anh nói rằng má cảm ơn anh và hãy chăm sóc con gái má, em đã rất hạnh phúc.
Anh đã vượt qua nghìn cây số để có được sự chấp thuận của ba má em, còn em sẽ phải làm gì để “chinh phục” bố mẹ anh? Bố mẹ không nói chuyện nhiều với em khi em đến thăm nhà. Em không e lệ mà bộc trực. Cái bộc trực gần gũi anh yêu ở em có lẽ không làm hài lòng mẹ, vốn vẫn thích một nàng dâu e ấp, nhu mì. Mẹ anh đã chấm cho anh một cô gái gần nhà. Mẹ cũng chẳng thích sự khác biệt vùng miền khi có cô con dâu xa vời vợi như em.
Ngay khi em ra khỏi cổng mẹ đã nói với bố rằng “tôi chẳng vừa mắt con bé này”. Anh và em im lặng nhìn nhau. Em tủi thân lén lau giọt nước mắt.
Bố mẹ anh vẫn kiên quyết không ủng hộ tình yêu của chúng mình. Anh ra trường và bắt đầu tự lập với công việc bộn bề khó khăn. Dẫu cho nhiều áp lực, anh vẫn không buông tay, cố gắng để em hiểu anh sẽ làm tất cả giữ lấy tình yêu này. Rồi em cũng tốt nghiệp, thời điểm đó thật khó khăn cho cả hai chúng ta, em sẽ về nhà và quên anh, hay ở lại đây cùng anh với tình yêu của chúng ta cho đến cùng? Và ngay chính lúc em định buông xuôi, anh đã đến để nói với em rằng: “Hãy làm vợ anh, em nhé”.
Sự cương quyết ở anh đã gạt bỏ mối băn khoăn trong lòng em. Giờ em đã là vợ anh, là dâu của mẹ. Một năm trôi qua từ khi em làm cô dâu mới, ấy vậy mà mẹ vẫn tỏ ra khắt khe và lạnh lùng với em. Chưa bao giờ em nhận được một lời khen, hay đón từ mẹ một nụ cười. Nhưng em mong cái chân thật trong em sẽ làm mẹ thay đổi. Anh hiểu em tủi thân nên càng yêu em hơn. Những lúc mẹ cố tình xét nét, trách móc, em chỉ vâng dạ và nhẹ nhàng nói con sẽ sửa để mẹ vui, anh lại kéo em vào phòng, ôm em vỗ về. Em nói em không sao, “mẹ yêu anh nên mẹ mới khó tính thế. Em cũng yêu anh nên em hiểu mẹ mà”.
Cả tuần rồi, mẹ ốm phải nằm viện. Em lo lắng nhưng chỉ dám quan tâm thông qua anh. Anh hỏi mẹ muốn ăn gì để mỗi chiều em nấu mang vào cho mẹ; anh hỏi mẹ thấy trong người thế nào để em biết và yên tâm; anh hỏi mẹ ở đây có buồn không để em mang cái đài và đĩa hát mẹ thích vào viện mở mỗi tối. Chỉ lúc mẹ ngủ rồi, em mới dám rón rén vào thay ca cho anh về nhà.
- “Sao em lại phải đợi lúc mẹ ngủ mới vào, thế sao mẹ thấy được em quan tâm mẹ?”
- “Mẹ đang ốm, nhỡ thấy em mẹ không vừa ý…”, em nói rồi đẩy anh ra cửa.
Bỗng mẹ trở người, bảo em ra ngoài, mẹ muốn nói chuyện riêng với anh. Anh nắm chặt tay em, mắt nhìn mẹ cầu khẩn. Anh định nói… nhưng em ngăn lại: “Em sẽ đợi ngoài ban công”.
Em lẳng lặng nghe mẹ nói từ cửa sổ: “Mẹ đã quá khắt khe với con dâu. Vợ con là đứa thật thà và tình cảm. Mẹ xin lỗi”.
Em không kìm được xúc động, khóc nấc lên thành tiếng. Em đã làm mẹ yêu em như khiến anh yêu em, phải không?
Khánh Ly
(Theo dantri)