Đi thì thôi, về nhà ông chỉ ăn xong rồi xem ti vi, vừa xem vừa ngủ gật, đôi lúc còn ngáy như sấm. Nhìn ông lúc đó già nua, chảy xệ, Thuỳ không khỏi rùng mình.
Nếu người ngoài nhìn vào thì có thể cho rằng khi được làm vợ của đại gia là quá sướng, quá may mắn vì không phải đi làm, có chồng nuôi, suốt ngày ở nhà ăn chơi mà tiền tiêu không hết. Nhưng đâu ai biết đằng sau vẻ bề ngoài hào nhoáng đó là những câu chuyện buồn, những bi kịch gia đình không biết chia sẻ cùng ai…
Đằng sau cái “mác” vợ đại gia
Thùy (quê Sơn La) kể lại cuộc đời làm “vợ” đại gia của mình: Sau đêm diễn, Thuỳ được giới thiệu làm quen với ông, khi đó cô vừa tròn 20 tuổi và đang là một người mẫu đầy triển vọng. Còn ông đúng bằng tuổi cha cô, nhưng giàu sang và có địa vị.
Mẹ Thuỳ mất sớm, cha lấy vợ khác và gần như bỏ rơi con gái. Suốt thời thơ ấu, Thuỳ sống với ông bà. 13 tuổi, cô thi vào trường nghệ thuật và ở nội trú cho tới khi tự lập. Nhờ xinh đẹp, có duyên, Thuỳ thành công rất sớm và luôn có bọn trai trẻ con nhà giàu lượn xung quanh. Thuỳ cười đùa và vui chơi với họ, nhưng trong mắt cô, bọn họ chỉ là một lũ ăn bám vô tích sự.
Khi ông Khai (chồng cô bây giờ) xuất hiện thì Thuỳ thực sự choáng ngợp. Ông đúng là hình mẫu cô mơ tưởng, là “cây tùng cây bách” để cô nép bóng. Ông còn giống hình ảnh một người cha che chở, bù đắp cho cô thứ tình cảm mà cô thiếu thốn từ thuở ấu thơ. Mặc dù vậy, Thuỳ cũng nhận ra mình có chút vụ lợi: Cô yêu sự giàu sang và thích địa vị một “phu nhân”. Cô cứ tưởng rằng ông cũng không mong gì hơn là lấy được người vợ trẻ đẹp, tài năng như mình.
Nhưng thật lạ, quan hệ già nhân ngãi non vợ chồng của họ đã kéo dài cả năm trời mà ông không có vẻ gì muốn chính thức lấy cô làm vợ, mặc dù ông đã ly hôn bà vợ trước, con cái đều đã trưởng thành. Cho đến khi Thuỳ mang thai đứa con của ông, ông vẫn không mặn mà với chuyện kết hôn. Thậm chí ông còn khuyên cô nên “giải quyết sớm” để tránh phức tạp về sau. Nhưng Thuỳ nhất định không nghe, bởi đứa con chính là cơ hội của cô.
Thuỳ sinh một cậu ấm kháu khỉnh và rõ ràng là “nguyên mẫu” của ông. Đến nước ấy, ông đành rước mẹ con cô về, nhưng chẳng có đám cưới long trọng như cô tưởng tượng. Chỉ có một cái giấy đăng ký kết hôn do phường cấp. Tuy vậy, Thuỳ cũng tạm bằng lòng, dù sao bây giờ cô cũng là vợ của một đại gia.
Nhưng cũng từ đó, cuộc sống của Thuỳ hoàn toàn thay đổi… Cô dường như không còn nhận ra ông nữa. Không còn cái vẻ hào hoa lịch lãm, thay vào đó là thái độ khinh khỉnh, keo kiệt và coi thường cô. Ông rất giàu, nhưng trong những lần hiếm hoi đưa Thuỳ đi mua sắm hay ăn uống, khi rút tiền thanh toán, ông thường săm soi từng đồng trong tờ hoá đơn ngay trước mặt cô thu ngân khiến Thuỳ vô cùng xấu hổ.
Đi thì thôi, về nhà ông chỉ ăn xong rồi xem ti vi, vừa xem vừa ngủ gật, đôi lúc còn ngáy như sấm. Nhìn ông lúc đó già nua, chảy xệ, Thuỳ không khỏi rùng mình. Đối xử với Thuỳ, ông là kẻ độc tài, gia trưởng và khó chịu. Ông sở hữu cô như sở hữu một nô lệ, có lúc chiều chuộng vuốt ve như thể cô là con mèo cưng, nhưng có lúc thì nhục mạ hoặc phũ phàng hắt hủi. Cô kinh ngạc trước tính khí thất thường đó và không tài nào cắt nghĩa nổi về con người “hai mặt” của ông. Sống trong căn nhà sang trọng cùng ông mà cô cảm thấy lạnh lẽo, trống trải và cô đơn như bị biệt giam trong một nhà tù.
Ông không cho cô giao thiệp với bất kỳ ai, kể cả bạn bè hay những người hàng xóm. Ông cũng hoàn toàn cấm cô đi diễn, mặc dù thằng bé đã lên ba. Trước đây Thuỳ từng mơ khi chính thức là vợ ông, cô sẽ kiêu hãnh khoác tay ông bước vào những buổi dạ tiệc của giới thượng lưu, và sắc đẹp của cô sẽ toả sáng khiến những kẻ khác phải ghen tị… Nhưng bây giờ cô đã hiểu, đó chỉ là giấc mơ hão huyền.
Còn chị Thu Hà (quận 1 – TP HCM), vợ cũ xinh đẹp của tổng giám đốc một doanh nghiệp nhập khẩu ô tô ở Sài Gòn, tâm sự về quãng đời làm vợ đại gia của mình: “Tôi cứ tưởng mình may mắn khi lấy được một người chồng đáp ứng mọi tiêu chuẩn, lại là người mình yêu. Vì quá tự tin nên tôi không hề nghi ngờ việc anh ấy có thật sự yêu mình không”. Chị Hà tự cho rằng, mình giá trị hơn nhiều chân dài khác vì sinh ra trong gia đình trí thức, tốt nghiệp một ĐH có tiếng, rằng ông chồng đại gia hẳn phải tự hào khi cưới được mình.
Thế nhưng, chị vẫn không vượt quá được vai trò là bình hoa trang trí cho anh. Những lần xuất hiện cùng chồng ở chốn xã giao, anh khiến chị cảm thấy mình như một nữ hoàng, một viên kim cương sáng chói. Nhưng khi về nhà, anh hầu như bỏ mặc chị.
Hà được chồng mở cho một tài khoản riêng với số tiền rất lớn, ngoài ra chị đòi gì được nấy, nhưng chỉ là về vật chất. Anh không có thời gian chia sẻ những tâm sự của chị, không đủ nhiệt tình để hỏi han khi vợ ốm mệt hay có chuyện buồn. Một khi vợ phàn nàn gay gắt về chuyện này, anh lạnh lùng bảo: “Em phải biết thế nào là đủ chứ. Em đã có cuộc sống vương giả, được mát mặt với đời rồi, đừng đòi hỏi chiếm hữu cả anh nữa”. Câu nói đó cùng với cách cư xử của chồng khiến Hà nhận ra tình yêu anh dành cho mình nếu có cũng đã tắt.
Tự ái, chị từ chối đi cùng chồng trong các buổi tiếp đón, lễ lạt, nhưng anh tuyên bố: “Xuất hiện bên cạnh anh là nghĩa vụ của em, em luôn luôn phải thật đẹp và tươi tắn. Anh chỉ yêu cầu em có thế thôi, còn em có yêu anh hay không cũng chẳng sao, anh lấy em đâu phải để làm vợ”.
Để khoả lấp nỗi buồn, Hà bắt liên lạc với các bạn cũ, làm quen với bạn mới, và liên tục tham gia các cuộc vui với họ, nhiều hôm gần sáng mới về nhà. Biết chuyện, chồng Hà cảnh cáo rằng chị có thể làm gì tuỳ thích, nhưng chỉ cần có hành động nào ảnh hưởng đến uy tín của anh, đặc biệt là nếu ngoại tình, chị sẽ phải ân hận.
Cảm thấy lòng tự trọng bị chà đạp, đau khổ vì có nhan sắc vượt trội mà vẫn phải yêu chồng đơn phương, Hà xin ly hôn. Hà tâm sự, nhiều người vẫn cho rằng, phận gái lấy được chồng giàu có, thành đạt là hạnh phúc, rằng người đẹp sợ gì không được yêu chiều, nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận.
“Có lấy đại gia hay tiểu gia thì cũng phải chắc một điều, nhan sắc không đủ bảo đảm cho điều đó. Vì nhan sắc chỉ có thời”, chị nói trong nước mắt.
Chồng chỉ biết đến sự nghiệp…
“Trong căn biệt thự sang trọng của hai vợ chồng, chưa khi nào mình cảm thấy lòng mình cô độc đến chừng ấy”, chị Như Quỳnh (Xuân Diệu – Hà Nội) kể về cuộc sống của mình.
Tốt nghiệp đại học xong, chị được bố mẹ ấn định việc kết hôn với một người đàn ông hơn chị khoảng chục tuổi. Chị chẳng thể cãi lời bố mẹ vì đây là lời hứa giữa hai gia đình vốn đã thân thiết từ lâu. Bố mẹ chị lại vô cùng bảo thủ nên việc phân tích hay mong bố mẹ suy xét lại là điều hoàn toàn vô hiệu. Trong những lần ít ỏi gặp gỡ nhau trước khi đám cưới được tiến hành, chị và anh dường như cũng có tình cảm với nhau. Bởi vậy, chị ôm ấp những cảm xúc đẹp của mình về mối tình chóng vánh trong ngày vu quy.
Mong muốn sẽ có được một gia đình hạnh phúc, nề nếp và thành đạt cũng giống như đại gia đình của chị và anh. Chị sắm vai bà nội trợ đảm đang, ngày ngày lau chùi nhà cửa, cơm nước, chăm cây, tưới hoa. Buồn chán thì có thể shopping với bạn bè, đi spa làm đẹp.
Cưới nhau xong, chị và anh cũng có những khoảnh khắc ngọt ngào và hạnh phúc trong những ngày trăng mật. Cuộc sống hạnh phúc, giàu sang, và có một người chồng vô cùng ga lăng, đẹp trai, giàu có khiến chị cảm thấy hài lòng. Cứ như một giấc mơ. Thế nhưng, kết thúc những ngày trăng mật ngọt ngào, chị và anh trở lại đúng vị trí của mỗi người.
Anh là một giám đốc truyền thông bận trăm công nghìn việc. Chị sắm vai bà nội trợ đảm đang. Chị luôn nghĩ rằng đã là phụ nữ thì phải biết nấu những bữa cơm thật ngon cho chồng, bởi vậy, ngày nào chị cũng nấu cơm đợi anh. Nhưng sớm là 8 – 9 giờ tối anh bấm chuông cửa, muộn thì 11- 12 giờ đêm hoặc gần sáng anh mới về. Có nhiều hôm anh không về nhà. Chị đợi mãi rồi ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết.
Có khi chị nghĩ có thể anh đã có bồ, nên mới lạnh nhạt với chị. Nhưng chị đã nhầm, vì anh không phải thuộc dạng đại gia thích chân dài. Anh khước từ họ bởi điều khiến anh đam mê sống chết nhất trong cuộc đời này là sự thành công trong sự nghiệp và nghĩa vụ của một người con trai trong gia đình là mục đích duy nhất để anh lấy chị.
Anh không nghĩ gì đến chị. Chưa bao giờ cần chị. Có lần chị nói với anh: “Em biết anh bận rộn vô cùng, cũng vì cuộc sống của chúng ta, nhưng em nghĩ anh có thể giảm bớt công việc của mình bằng cách san sẻ cho người khác làm cùng. Như thế anh sẽ có thời gian nghỉ ngơi, còn em thì không phải ngày ngày đợi anh, rồi chỉ để nhìn thấy anh dăm ba phút trong cơn ngái ngủ”. Nghe chị nói, anh lạnh tanh: “Anh làm việc là vì sự nghiệp của anh, không phải vì cuộc sống của anh và em, em hiểu chứ? Vậy nên nếu muốn làm một người vợ biết điều thì em đừng bao giờ nói những điều vô nghĩ này với anh nữa”.
Lần nào câu chuyện cũng kết thúc như vậy. Chị chỉ có biết chờ anh trong những nỗi ngậm ngùi và xót xa. Chị cũng chẳng thể nào nghĩ đến việc đi làm bởi, trong gia đình anh, phụ nữ chỉ chăm lo nội trợ chứ không đi làm bên ngoài.
Đêm… Chị ngẩng lên nhìn những ngôi sao đang sáng lấp lánh kia rồi tự cười một mình. Tiếng cười lạc lõng hẳn đi trong cái không gian rộng thênh thang của bầu trời và căn biệt thự sang trọng của vợ chồng chị.
Chưa khi nào chị cảm thấy lòng mình cô độc đến chừng ấy. Chị chỉ ước, giá như chị có đủ cảm đảm để vứt bỏ anh và tất cả những vỏ bọc đẹp đẽ mà gia đình đã xây lên cho chị. Chị chỉ muốn được là một người bình thường:
“Thà rằng phải vật lộn kiếm tiền cùng với người chồng nghèo khó của mình, để rồi cãi vã nhau, dằn vặt nhau vì miếng cơm manh áo. Có lẽ như vậy mình còn cảm nhận được sự tồn tại hơn”.
Theo Phunutoday