Đôi bàn tay chai sần những vết nám đen, bên dưới là lớp da với những cụm cứng ngắc. Đôi bàn tay mẹ không còn mịn màng như thời con gái nữa. Vậy mà mẹ không oán trách hay than phiền. Mẹ hay nói “tay mẹ chai để đổi lấy tay con mịn”!
Con ở nhà dì Tư để đi học. Chính ý nghĩ về đôi bàn tay của mẹ đã giúp con cố gắng trên mọi bước đường khó khăn. Con sợ con không xứng đáng với những cơ cực mà mẹ chịu đựng để cho con nên người. Con lớn theo năm tháng, con lại đi xa hơn, những ngày cuối tuần về thăm mẹ thưa dần. Nhưng mỗi lần về, bàn tay mẹ lại nâng niu chăm sóc con như một đứa trẻ nhỏ. Tay mẹ run run cầm chặt túm gạo, bịch cam gọn gàng cho vào balô để con đem về nhà trọ làm quà cùng các bạn. Tay mẹ lại vẫy chào tạm biệt, ngồi trên xe nhưng con thấy rõ vết chai sần trên tay mẹ như nhiều thêm… Con lại cố gắng hơn để không phụ lòng mẹ.
Con hằng mơ ước mẹ của con có một đôi tay mịn màng như đôi tay của những bà mẹ thành thị với ngón tay áp út sẽ là chiếc nhẫn hột màu xanh ngọc bích. Hoặc sẽ như bàn tay của cô chủ nhà với ngón tay dài, thon, không mịn nhưng cũng không cháy đen như tay mẹ. Những lúc như thế con lại yêu mẹ hơn biết bao nhiêu. Chính con đã cướp đi sự mềm mại ấy của mẹ. Tay con không chai sần, không nám đen bởi vì con không có những ngày phải làm cỏ thuê, những buổi trời mưa đứng khom lưng nhét từng cây lúa vào đất ruộng, những buổi tối gánh từng thùng nước…
Đôi tay mẹ không đẹp nhưng với con không đôi tay nào sánh bằng. Đôi tay đã đưa con vào đời bằng những tấm gương trong sáng và bình dị. Chính những vết chai sần kia đã làm con cố gắng và cố gắng biết bao lần.
Ngày của mẹ đã đến, rất nhiều người con sẽ tặng hoa cho mẹ của mình. Nhưng con không tặng mẹ những bông hoa tươi thắm vì mẹ từng bảo “tay mẹ không dành để cầm hoa”. Con sẽ tặng mẹ đoá hoa “thành công” và một chiếc nhẫn màu xanh ngọc bích. Con yêu mẹ thật nhiều.
Lê Lan
(theo dantri)