Đừng hỏi em còn yêu chồng không, thương chồng không. Tình yêu thương ấy chẳng cất chỗ nào hết đâu, và có yêu thương em mới giận cho những tham vọng vô bờ của anh. Em nào có bắt anh phải khổ sở, vất vả như thế. Em nói đã chuẩn bị tinh thần và sẵn sàng ở “ổ chuột” này năm, bảy năm nữa cũng không sao cơ mà.
Dù không cố ý song anh cũng đã khiến cho cả nhà mình phải buồn. Em và Chíp vắng anh cả ngày, cứ ngơ ngác. Những hôm anh về sớm mới lại mang đến niềm vui, căn nhà vang tiếng cười đùa trò chuyện của hai bố con.
Vì chỉ có một mẹ một con chăm nhau nên không thể tránh khỏi những lúc em bỏ mặc Chíp trong cũi để còn làm việc nhà, ít nhất là nấu cơm, giặt giũ và thu quần áo. Vậy là Chíp bực bội cứ giẫy đạp, khóc lóc và dần trở nên bướng bỉnh…
Công việc của anh ở vị trí mới, có thể do đặc thù là vậy em sẽ dần phải thông cảm song thực sự lúc này em hẫng hụt nhiều lắm. Mong chờ chồng về lúc sáu giờ chiều và ở nhà với mình dù chỉ một ngày Chủ nhật trong tháng mà cũng khó vậy sao? Từ tủi thân đến ấm ức, em đã giận anh dù rất yêu anh.
Nhiều lúc em muốn đi làm trở lại để nhẹ gánh trên vai anh, nhưng nhìn lại con, nó đã ốm yếu, lại thiệt thòi nhiều vì vắng bố, nay mẹ lại bặt tăm, giao nó cho người lạ thì tội quá!
Sự nghiệp chẳng thể cố trong ngày một ngày hai, đó là việc lớn của cả đời, song tuổi thơ của con cũng không nhiều anh ạ, cẩn thận kẻo có lúc con cô đơn rồi quen đi chẳng cần bố mẹ nữa thì sao?
Em sẽ vẫn tôn trọng quyết định của anh và mong anh cố gắng. Nhưng anh đừng tự tạo áp lực cho mình. Nếu mệt mỏi anh hãy nghỉ ngơi, không ai ép anh phải đầu tắt mặt tối, mình còn trẻ nên biết giữ sức để làm, dành thời gian cho bản thân và vợ con nữa. Nhìn anh gầy đen đi thương lắm!
Yêu chồng thật nhiều và sẽ luôn bên anh cả khi thành công hay thất bại.
TSL
(theo dantri)