Mẹ chồng vẫn nằm mệt mỏi trên giường bệnh, con dâu đề xuất với cả nhà đưa mẹ đến bệnh viện, con gái đến, giãy nảy lên: “Đi viện phức tạp lắm, em lại bận chắc không trông mẹ được”.
Sáng ngủ dậy, mẹ chồng thấy đau nhức khắp người, định nhổm dậy nhưng đầu đau như búa bổ, mẹ chồng chỉ thều thào mấy câu với con dâu: “Chốc ăn sáng xong, con đi mua cho mẹ vỉ thuốc”. Con dâu tất tả đi nấu cháo, mua thuốc rồi không quên chạy ra chợ xách hoa quả về cho mẹ chồng bồi dưỡng để mau lại sức. Con gái biết chuyện gọi điện sang: “Mẹ ốm à, sao ốm “đột xuất” thế, hôm nay nhà con ai cũng bận, biết gửi cu Bin ở đâu bây giờ”. Mẹ chồng thở dài buồn bã.
Đến trưa, con gái lại gọi điện sang: “Mẹ đi chợ giúp con chưa, à quên, mẹ đang ốm nhỉ? Thế thì mẹ nhờ chị dâu mua nhé, lát con qua lấy”. Con dâu đang lau nhà, nghe mẹ nói vậy vội phải đặt cây chổi lau nhà xuống để đi chợ cho em nó kịp nấu cơm trưa.
Hôm sau, mẹ chồng vẫn nằm mệt mỏi trên giường bệnh, con dâu đề xuất với cả nhà đưa mẹ đến bệnh viện, con gái đến, giãy nảy lên: “Đến viện phức tạp lắm, em lại bận chắc không trông mẹ được”. Con dâu quay sang nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ chồng, quyết định ngắn gọn: “Chị sẽ trông mẹ”. Con gái thở dài đánh thượt một cái: “Thế thì em chỉ mang cơm vào thôi nhé, không ngủ lại đâu, em sợ bệnh viện lắm”.
Vào viện rồi, con dâu tất tả chạy qua lại để làm thủ tục, con gái vẫn cằn nhằn: “Ở nhà cũng được, vào viện làm gì cho tốn kém”. Đêm, mẹ chồng tỉnh dậy, thấy con dâu vẫn ngồi quạt đều đều cho mình, mẹ bỗng thấy ngượng ngùng: “Khổ cho con quá, cái Linh từ bé tới giờ chưa phải thức đêm trông mẹ lần nào”. Con dâu cười: “Không sao mẹ ạ”.
Sáng sớm, con gái gọi điện cho mẹ chồng: “Bố chồng con đột nhiên đau lưng, con đưa ông đi đắp lá, chắc mất khoảng 1 đến 2 hôm, mẹ nhờ chị dâu cơm nước nhé”. Mẹ chồng nhẹ nhàng “ừ, ừ!” qua điện thoại.
Hai hôm ở viện, con dâu lo lắng cho mẹ từng tý một. Việc cơ quan bận nhưng con dâu vẫn cố đẩy nhanh tiến độ công việc tạm ổn rồi xin nghỉ phép 1 tuần để trông mẹ. Con trai vào hỏi thăm, dặn dò đủ thứ rồi “chốt” lại: “Em chịu khó chăm mẹ mấy hôm cho khỏi hẳn, đừng giao việc gì cho cái Linh, nó ẩu lắm khéo làm mẹ mệt thêm”.
Hôm sau, con gái vào thăm mẹ, gương mặt phụng phịu: “Mẹ ốm, chẳng ai trông cháu giúp con, buổi trưa đi làm cứ phải chạy về cho nó ăn mệt ơi là mệt”. Con dâu quay sang nhìn con gái mẹ, bỗng thấy thương mẹ chồng hơn bao giờ hết.
Nằm ở viện rồi mẹ chồng ngẫm nghĩ quả các cụ nói không sai “Con gái là con người ta”, nuôi lớn, cho ăn học xong xuôi thì đi lấy chồng. Hơn 20 năm ở cùng mẹ con gái có phải lo việc gì đâu, cơm nước, quần áo mẹ đều lo hết. Con gái chỉ cần đi làm, lương tháng bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, không ăn bám bố mẹ là được rồi. Bất chợt, mẹ quay sang nhìn con dâu, con dâu cũng là con gái người ta mà – vậy mà tại sao con dâu khéo thế, chăm thế. Và mẹ chồng chợt nhận ra, từ trước tới nay mình quá nuông chiều con gái.
Tâm Anh
(Theo PLXH)